Editor: Vện
Thân thể Tiểu Thạch Đầu không có hơi thở của sự sống, cho nên sau khi chui vào túi càn khôn, hắn lập tức tiến vào trạng thái đóng băng, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn lưu loát.
Tiểu Thạch Đầu vẫn có thể tự hỏi.
Chỉ là trong túi càn khôn, khái niệm không gian thời gian trở nên mơ hồ.
Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn không biết thời gian trôi qua. Thế giới xung quanh là một màu xám, loáng thoáng trông thấy ánh sáng dìu dịu của linh thạch.
Chỉ chốc lát mà như đã qua trăm năm.
Khi mở túi càn khôn, Tiểu Thạch Đầu và đống linh thạch bị trút ra, hắn vô cùng ngượng.
Bởi vì hắn nằm ngay giữa mớ linh thạch đẹp đẽ kia.
Tiểu Thạch Đầu không có cảm nhận gì về hình dáng con người, còn đối với đá thì chỉ phân ra đẹp hay xấu. Xung quanh hắn toàn là khoáng thạch, linh thạch, viên nào viên nấy sáng bóng tròn trịa.
Nhưng mà hắn là tảng đá có gia đình đó.
Đệ tử đứng quanh cũng sững sờ, hất Tiểu Thạch Đầu ra khỏi đống linh thạch.
Giữa luồng lưu động linh lực, Tiểu Thạch Đầu không có hơi thở, hình thể lại to, vô cùng bắt mắt.
Đệ tử kế bên quay lại thấy đồng môn bê một tảng đá bình thường, nghi hoặc hỏi, “Đây là linh thạch gì? Sao lại có trong túi càn khôn?”
Đệ tử bê Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ một chốc, tiện tay ném hắn qua một bên, “Chắc là lúc nhặt linh thạch không cẩn thận bị lẫn vào.” Chuyện này có là gì đâu, vứt ra là được rồi.
Đệ tử bên cạnh không để ý, tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tru-ma/753849/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.