Editor: Vện Vừa nghe thấy giọng nói đó, Tiểu Thạch Đầu mừng rỡ, vươn tay muốn bắt lấy cánh tay A Nam đang ôm mình, nhưng chỉ vồ được không khí. Tiểu Thạch Đầu sững sờ, xoay vòng nhìn quanh, nào có A Nam. Chỉ là không gian trắng xóa rốt cuộc cũng có biến hóa. Sông núi cỏ cây, trời xanh mây trắng xuất hiện. Tiểu Thạch Đầu muốn nhúc nhích, lại phát hiện hắn đã biến về nguyên hình tảng đá. Cách đó không xa, một nam tử mặc áo trắng nhuốm máu nửa quỳ dưới đất, trong lòng ôm một người. Tiểu Thạch Đầu hiểu rõ Trọng Đạo Nam, cho nên dù nam tử kia đưa lưng về phía hắn, Tiểu Thạch Đầu vẫn nhận ra người kia chính là A Nam của hắn. Nhưng tại sao áo A Nam vấy máu? Tại sao y lại ôm người khác? Tại sao hắn và A Nam xuất hiện ở nơi này? Vô vàn nghi vấn bật ra trong đầu, nhưng Tiểu Thạch Đầu không có thời gian ngẫm nghĩ. Hắn muốn gọi A Nam, nhưng phát hiện mình chẳng những bị biến về hình dạng đá tảng, hơn nữa còn là lúc chưa trải qua thiên kiếp, có muốn cũng không thể nói. Tiểu Thạch Đầu sốt ruột muốn hóa hình người, nhưng thân thể trống rỗng, không có lấy một chút chân khí. Linh khí cạn kiệt, cơ thể cũng suy yếu hệt như vừa trải qua cuộc giao tranh khốc liệt. Sau đó Tiểu Thạch Đầu nhận ra hình thể tảng đá không tương xứng với linh hồn, chật chội bứt rứt, mà hắn không có cách nào rời bỏ thể xác. Muốn nhúc nhích một chút phải gồng hết sức, thần trí dần trở nên đờ đẫn như sắp chìm vào giấc ngủ sâu. Ngay khi Tiểu Thạch Đầu sắp không chống đỡ nổi, hắn đột nhiên nghe thấy âm thanh của A Nam. “Tiểu Thạch Đầu…” Tiểu Thạch Đầu mở to mắt muốn trả lời, mà vẫn không thể phát ra tiếng nói. Hắn bức thiết nhìn A Nam, lại thấy A Nam vẫn quay lưng về phía hắn, câu nói đó… là đang nói với người y đang ôm trong lòng. Trọng Đạo Nam quay lưng về phía Tiểu Thạch Đầu, âm thanh quạnh quẽ đến mức trống rỗng, hệt như linh hồn đã chết, mỗi một chữ phát ra từ tận đáy lòng, mang theo sự dịu dàng tuyệt vọng. Y không ngừng gọi tên hắn, nhẹ nhàng nói, “Tiểu Thạch Đầu… tại sao ngươi không mở mắt?” “…Tiểu Thạch Đầu, ngươi biết ta thích nhất dáng vẻ nào của ngươi mà?” “Mỗi lần ngươi lén trốn ở nơi nào đó, ngây ngốc nhìn ta, ta đều biết cả, chỉ là không muốn vạch trần…” “Tiểu Thạch Đầu… Ta yêu ánh mắt ngươi nhìn ta… yêu khi trong tim ngươi chỉ có mỗi ta… yêu từng hành động ngốc nghếch ngươi làm cho ta…” “Ngươi làm tất cả vì ta… mà ta không làm được gì cho ngươi cả…” “Tiểu Thạch Đầu…” “Mở mắt ra đi… nhìn ta… có được không?” Trọng Đạo Nam nói với người nằm trong lòng y, Tiểu Thạch Đầu nghe không sót chữ nào, hắn cảm giác những lời đó là đang nói với hắn. Từng câu từng chữ tuyệt vọng tột cùng, khắc sâu vào tâm trí hắn. Tim… đau quá… Đau như muốn tan vỡ… Trong cơ thể đá tảng này không có trái tim, nhưng hắn lại thấy đau… Hắn biết, lúc nói những lời này, A Nam còn đau hơn cả hắn. Mặt trời đã treo cao nhưng ánh nắng không chói chang. Gió mát mơn man, mưa bụi lất phất, từng giọt từng giọt rơi xuống người Trọng Đạo Nam, cũng tưới ướt Tiểu Thạch Đầu gần đó. Tiểu Thạch Đầu không biết tại sao hắn xuất hiện ở đây, cũng không biết tại sao hắn lại thấy cảnh này, nhưng cảm xúc thật sự quá chân thực. Hắn nhìn Trọng Đạo Nam ôm xác mình, chẳng mấy kinh ngạc, chỉ thấy đau đớn không nói thành lời. Trọng Đạo Nam giữ mãi một tư thế, trông như người mất hồn, thơ thẩn nói rất nhiều, tất cả đều là những tâm tư mà bình thường y không bao giờ thổ lộ. Luôn nghĩ rằng đừng vội vàng, luôn cho rằng ngày tháng còn dài, nhưng không thể lường được thời thế đổi thay, dù có tình cũng đã âm dương xa cách, chẳng thể tương phùng. Thường ngày y lạnh lùng thờ ơ, dù trong lòng có tình cảm nhưng rất hiếm khi biểu hiện ra. Những ngọt ngào, nhung nhớ đều cất chứa trong tim… Y cho rằng mình có thời gian cả đời để dần dần nói cho Tiểu Thạch Đầu ngốc nghếch. Thế mà… Hoàng hôn còn chưa buông xuống, Tiểu Thạch Đầu đã không còn sống mà nghe nữa rồi. Trọng Đạo Nam đưa lưng về phía Tiểu Thạch Đầu, nói rất nhiều rất nhiều, tim Tiểu Thạch Đầu đau đến mức không thở nổi. Mãi đến khi mưa bụi ngừng rơi, trời trăng đổi chỗ mấy bận, Trọng Đạo Nam không còn gì để nói nữa mới ôm người trong lòng từ từ đứng dậy. Vì đã quỳ quá lâu, lúc đứng lên, Trọng Đạo Nam hơi loạng choạng. Sau đó y chậm rãi xoay người lại… Rốt cuộc Tiểu Thạch Đầu cũng thấy mặt Trọng Đạo Nam, cùng người y luôn ôm trong lòng. Đó là gương mặt của hắn… Trông như hắn chỉ đang ngủ một giấc yên bình. Lúc Tiểu Thạch Đầu chưa hóa hình, cũng chưa ý thức được nhiều chuyện, hắn thường nghĩ đến một vấn đề rất kỳ quái. Nếu A Nam chết trước hắn thì Tiểu Thạch Đầu biết làm sao đây? Hoặc là… hắn chết trước A Nam thì sao? Khi đó Tiểu Thạch Đầu vừa xuống núi không lâu, cũng chẳng gặp được mấy người, vì chuyện này mà hắn sầu não hồi lâu, không biết nên làm gì. Thế nhưng, hắn biết một việc… Nếu hắn chết trước A Nam, hắn hy vọng mình có thể dựa vào lòng A Nam mà rời khỏi thế giới này. Đó là cách ra đi hạnh phúc nhất trên đời. Hạnh phúc được nhắm mắt trong vòng tay người mình yêu nhất thế gian. Sau đó Tiểu Thạch Đầu học hỏi nhiều, nhận ra mấy suy nghĩ lúc trước của mình hết sức buồn cười, nhưng chỉ duy ý định này là Tiểu Thạch Đầu chưa từng thay đổi. Thế nên, khi thấy “Tiểu Thạch Đầu” nét mặt bình thản nằm trong lòng Trọng Đạo Nam, hắn biết “Tiểu Thạch Đầu” đã không còn trên đời nữa rồi. Hắn rất hạnh phúc… Nên là… A Nam đừng đau khổ nữa, có được không? Nhưng mà, Trọng Đạo Nam không nghe được âm thanh của hắn. Đoán chừng y đã nói hết những gì chất chứa bấy lâu, hoặc có lẽ y đã đau đến tê dại. Trọng Đạo Nam không có bất kỳ biểu cảm nào, đôi mắt tối đen khiến người ta không biết y đang nghĩ gì. Trọng Đạo Nam ôm “Tiểu Thạch Đầu”, đứng ở đó thật lâu… Lâu đến mức như muốn hóa thành đá, lâu đến mức “Tiểu Thạch Đầu” trong lòng y hóa thành bụi sáng, hòa mình theo gió, lâu đến mức linh hồn rạn vỡ, tâm can nát thành cát bụi, những gì đọng lại chỉ còn hận thù. Trọng Đạo Nam lúc thức tỉnh bỏ đi thoạt nhìn không giống A Nam chung sống với Tiểu Thạch Đầu, mà cực kỳ giống “A Nam” kia, tuy là y chỉ xuất hiện có mấy lần thôi. Tiểu Thạch Đầu bị biến thành tảng đá, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trọng Đạo Nam đi mất. Hắn không biết Trọng Đạo Nam đi đâu, muốn làm gì, nhưng nhìn y như vậy, nội tâm Tiểu Thạch Đầu cuồn cuộn nỗi bất an. Hắn dùng hết sức lực, không từ biện pháp nào, điên cuồng tu luyện lại từ đầu. Không biết có phải do có kinh nghiệm hay không mà lần này tiến bộ rất nhanh, chỉ qua mấy ngày, trong cơ thể đã tích được một chút chân khí. Nhưng vẫn chưa đủ để hóa hình người, Tiểu Thạch Đầu đành phải chuyển động tấm thân đá tảng. Tảng đá hắn nhập vào có phần chân phình to, thân lại ngắn, cực kỳ khó di chuyển. Tiểu Thạch Đầu quá nóng vội, cuối cùng liều mạng nằm uỳnh ra mà lăn. Lăn như vậy nhanh hơn lê lết từng chút nhiều. Tiểu Thạch Đầu đá tảng lăn đến một thung lũng nằm sâu trong khe núi, nỗ lực bám theo hướng Trọng Đạo Nam đã đi. Khu vực này tương đối bằng phẳng, cây cối um tùm. Những động vật săn mồi rình rập trong rừng chẳng có hứng thú với một tảng đá. Nhưng lúc di chuyển đến sườn núi, Tiểu Thạch Đầu bây giờ mất sạch pháp lực, gần như dùng hết sức mạnh từ lúc chào đời lăn xuống con dốc. Vất vả lắm mới lăn được đến dưới chân núi… Đúng là một kỳ tích. Tiểu Thạch Đầu chưa khi nào lăn xa như vậy. Lúc trước chưa hóa hình, cũng do người khác khiêng hắn xuống núi chứ đâu phải hắn tự lăn. Nhưng biết làm sao được, vì đuổi theo A Nam, chuyện gì Tiểu Thạch Đầu cũng làm. Hắn cảm thấy… nếu không ngăn cản A Nam, A Nam sẽ không quay về được nữa. Từ sau khi gặp A Nam, Tiểu Thạch Đầu luôn được nuông chiều, hắn chưa một lần nếm trải cay đắng như lúc này. Lăn một đường xuống chân núi, Tiểu Thạch Đầu bị tông vào cây, bị những mảnh đá vụn cứa phải, bị va đập suýt thì vỡ tan tành. Tảng đá Tiểu Thạch Đầu bẩn thỉu nhếch nhác, sứt sẹo đầy mình, vết xước chằng chịt. Dù là đá nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn biết đau. Nhưng hắn không thể dừng lại, hắn phải đi tìm A Nam, nói cho y thật ra Tiểu Thạch Đầu không chết, chỉ biến thành tảng đá khác mà thôi. Cơ mà Tiểu Thạch Đầu quá xấu xí, A Nam nhất định không được ghét hắn… A Nam sẽ không ghét bỏ hắn đâu… Điều duy nhất làm Tiểu Thạch Đầu an tâm là hắn có thể mơ hồ xác định được phương hướng của A Nam, nếu không, một tảng đá vô dụng như hắn có lăn cả đời cũng không tìm được y. Tiểu Thạch Đầu mất nửa cái mạng mới lăn được xuống núi, may mà chút ít chân khí trong cơ thể có thể giảm bớt thương tích. Dò vị trí của A Nam xong, Tiểu Thạch Đầu không quan tâm thương tích, tiếp tục lăn. Một thân một mình lang thang tìm người, lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu biết nỗi khổ của một tảng đá không có nhà. Hắn không dám cho người ta biết mình khác biệt, nên mỗi khi có con người xuất hiện, hắn sẽ ngoan ngoãn giả làm tảng đá bình thường không biết cử động. Nhưng mà những con người đó luôn làm chuyện khiến hắn khó chịu. Ví dụ như người lữ khách muốn nghỉ chân một lát sẽ ngồi lên người hắn. Ngay đến A Nam còn chưa bao giờ ngồi lên người Tiểu Thạch Đầu, hắn uất ức muốn phát khóc, cuối cùng nhân lúc đối phương không để ý, hắn len lén nhích sang chỗ khác, sau đó tức tốc lăn thật xa. Chờ người lữ khách hoàn hồn, không biết hắn đã lăn đến chốn nào rồi. Một số người khác thì có thú hành hạ đá. Dù hình thể Tiểu Thạch Đầu bây giờ không đồ sộ như trước, chỉ to hơn tảng đá thông thường một chút, nhưng đâu phải để con người tùy tiện đá vào như vậy. Kết quả những kẻ kia đá bị đau chân, lại tức tối đá thêm một cái cho hả giận. Khi trời đổ mưa, Tiểu Thạch Đầu lăn vào một mái đình cạnh quan lộ trú mưa. Đám người kia cũng vào đó trú mưa, chân toàn bùn lầy, vừa thấy hắn thì tiến đến trét bùn vào người hắn. Tiểu Thạch Đầu muốn khóc, nhưng dưới bao nhiêu ánh mắt, hắn không dám chạy, hơn nữa ngoài trời còn đang mưa. Trên đường đuổi theo A Nam, Tiểu Thạch Đầu có lăn qua vài thôn trang nhỏ. Hắn bị người ta bê về làm giá đỡ bình, thậm chí có đứa nhỏ quậy phá ném hắn xuống giếng. Vì tìm kiếm A Nam, Tiểu Thạch Đầu trải qua không biết bao nhiêu đau đớn, hắn biến thành một tảng đá gai góc xù xì, vừa sắc bén vừa đen đúa. Nhưng tất thảy đều đáng giá. Chỉ cần có thể đuổi kịp A Nam…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]