Editor: Vện
Trên một con đường vùng ngoại ô, xe ngựa ngược xuôi khá là náo nhiệt, ven đường có một lán trà đơn sơ.
Cứ ba đến năm chiếc ghế xếp quanh một bàn, ngoài cửa treo biển ghi một chữ Trà, trà được dùng cũng là đặc sản của vùng này.
Hôm nay xe ngựa lui tới không nhiều, tiểu nhị gom hết tách trà rửa thêm lần nữa, trên lò đặt ấm trà vẫn còn nóng, chà lau mặt bàn rồi vắt khăn lên vai, sau đó ỉu xìu thở dài.
Bữa nay buôn bán ế ẩm quá.
Cái lán nhỏ này tồn tại được là dựa vào tiền trà của số đông người qua đường, chứ một tách trà đâu có đáng bao nhiêu. Không hiểu sao hôm nay chẳng thấy ai qua lại cả.
Tiểu nhị ngồi một mình trong lán, hơi sợ hãi.
Dù sao thì nơi đây cũng là chốn hoang vu, cái lán nhỏ này không lọt nổi vào mắt đạo tặc hay sơn tặc đâu, tiểu nhị chỉ sợ có quỷ thôi.
Tiểu nhị tự suy diễn rồi tự rùng mình, miệng lẩm bẩm “Nghĩ ngợi linh tinh”, vừa quay lại thì thấy một bóng người đứng ngay trước mặt, tiểu nhị hoảng hốt hét ầm lên, vừa lùi ra xa vừa run lẩy bẩy.
Đứng từ xa mới thấy rõ dáng vẻ người kia.
Trường bào trắng toát, mái tóc, lông mày và râu cũng trắng như tuyết, gương mặt hiền từ phúc hậu. Nếu không tính nghi vấn người này làm thế nào đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn thì thoạt nhìn ông ta giống hệt lão thần tiên.
“Lão… Lão thần tiên?” Tiểu nhị cố gắng không run, dò hỏi, “Uống trà không?”
Tiểu nhị hỏi xong, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tru-ma/753790/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.