Bạch Bân nói rõ nguyên nhân không thể có được đứa nhỏ, trong lúc đó vẫn nắm chặt tay Đinh Hạo. Vị kia giống như phạm lỗi sai cúi thấp đầu không lên tiếng, Bạch Bân nói xong một câu liền gật đầu một cái, chứng minh mình là đồng phạm.
Bạch bí thư vừa biết được tin tức từ ông Bạch xong nên nghe Bạch Bân nói không ngạc nhiên lắm, nhưng mắt Trương Quyên thì trừng lớn, nhìn nhìn Bạch Bân rồi lại liếc sang Đinh Hạo, cuối cùng dừng ở bàn tay đang nắm của hai người: “Con, các con đây là…?”
Bạch Bân nắm thật chặt tay Đinh Hạo, chính thức giới thiệu cậu cho mẹ mình: “Chúng con là thật lòng. Mẹ, con hy vọng về sau mẹ có thể đối xử với Đinh Hạo như con của mình, em ấy tốt lắm, con thật sự thích em ấy.”
Trương Quyên không thể tiêu hóa nổi tin tức chấn động này, nửa ngày mới há miệng ‘a’ một tiếng, lại nhìn Đinh Hạo, vô cùng nghi hoặc. Nhịn không được lại trộm đánh giá Đinh Hạo một chút, cô cảm thấy đứa nhỏ này giống đám con trai mười tám mười chín tuổi bên ngoài, sáng lạn tràn đầy sức sống, tính cách cũng sáng sủa, diện mạo không ẻo lả như con gái… Ánh mắt dừng tại dấu vết nhỏ trên cổ Đinh Hạo, mặt Trương Quyên hơi đỏ lên, nơi đó vừa nhìn đã biết là bị người ta gặm cắn để lại vệt đỏ, hôm qua Đinh Hạo và Bạch Bân ở cùng một phòng, chuyện này chắc chắn không thoát khỏi liên quan với đứa con lớn nhất của mình.
Trương Quyên không tiện mở miệng chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-thu/2237617/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.