Chương trước
Chương sau
Đinh Hạo chỉ chơi bóng được có hai tuần liền mỏi xương cốt, quyết định tiếp tục nằm ghế salon bên chỗ Bạch Bân ngủ gật, lúc này vẫn chưa đến mức dùng túi sưởi điện, chỉ bọc thảm ngủ.

Bạch Bân nhìn không được, nhét vào tai cậu tai nghe điện thoại, chậm rãi lan man đọc sách, nghĩ ít nhiều có thể nghe vào một chút. Nhưng cái này rơi vào trong lỗ tai Đinh Hạo hoàn toàn trở thành điệu hát ru con, mắt mở trừng trừng đỏ ngầu vẫn không nhớ nổi một hai câu, chưa đến một hồi liền gục gặc lên xuống. Bạch Bân không còn cách nào khác, đành tự mình thu âm lại, lúc này mới có chút hiệu quả, nhưng Đinh Hạo thích ứng rất nhanh, chưa được vài ngày liền có thể đeo tai nghe ngủ ngon lành.

Bạch Bân nhìn bộ dáng ngủ gật của cậu liền muốn tháo tai nghe ra, đứa nhỏ này còn giữ lại không cho. Bạch Bân nhìn cậu mỗi ngày cố gắng mở to mắt gật gật đầu, sau đó chậm rãi gục xuống ngủ, dở khóc dở cười. Nhưng Đinh Hạo vô cùng quyết tâm kiên trì tra tấn lỗ tai mình, anh đành không ngăn cản nữa.

Đổng Phi ghé qua chỗ này không thường xuyên lắm, nhưng mỗi lần đều gặp được Đinh Hạo, mười lần thì có tám lần nhìn thấy cậu đeo tai nghe ngủ ngon lành. Đổng Phi vô cùng lo lắng: “Lúc cậu ấy đi học không như vậy chứ?”

Hai người không học cùng khoa với Đinh Hạo, thấy bộ dáng này Đổng Phi liền không tự giác nhíu mày. Bạch Bân ngược lại khá yên tâm: “Không đâu, hai hôm nay bên đó phải làm số liệu, nửa đêm đều bị gọi dậy đến phòng thí nghiệm hỗ trợ, để em ấy ngủ một lát là được.” Bạch Bân nhìn Đinh Hạo vẫn ôm khư khư MP3 không buông tay, nở nụ cười, Đinh Hạo em ấy rõ ràng rất chán ghét tiếng Anh, nhưng đã hứa hẹn rồi nhất định sẽ cố gắng làm được, kết quả có thể không tốt lắm, nhưng quá trình vẫn đáng giá khen ngợi: “Đổng Phi, cậu quên lúc trước em ấy đã nói gì sao?”

Đổng Phi nhớ tới liền vui vẻ: “Đúng vậy, lúc trước còn viết giấy cam đoan tuyệt không đổi khoa, vì điều này chắc chắn phải thật chăm chỉ cố gắng mới được.”

Lúc trước Đinh Viễn Biên chỉ thị Đinh Hạo phải học khoa luật, Đinh Hạo lập tức cự tuyệt. Trước kia cậu đã từng học luật, cũng do Đinh Viễn Biên lựa chọn, tính cách của cậu quá hoạt bát, thật sự không có kiên nhẫn đọc xong cả quyển sách luật dày cộp như vậy, Đinh Viễn Biên lại đề nghị học quản trị kinh doanh, Đinh Hạo nói khoa đó một đống người đổ xô vào không có ý nghĩa… Cuối cùng chọn một khoa liên quan đến công nghệ thông tin, thấy Đinh Viễn Biên vẻ mặt lo lắng, Đinh Hạo liền an ủi: “Ba, cuối cùng vẫn nên chọn khoa con thích học đi? Hứng thú mới là thầy giáo tốt nhất, cái này rất thú vị, hồi trước con từng tiếp xúc qua.”

Đinh Viễn Biên biết rõ con mình thuộc loại gì, tuyệt đối không có khả năng chuẩn bị bài vở trước khi lên đại học: “Con tiếp xúc công nghệ thông tin như thế nào?”

Đinh Hạo trước kia từng thấy người khác làm ngành này trở nên nổi tiếng, Đinh Viễn Biên hỏi vậy liền cười ha ha: “Cái đó, không phải con chơi điện tử rất giỏi sao…”

Đinh Viễn Biên hận không thể lấy giày đập chết cậu! Chơi điện tử là công nghệ thông tin sao? A?! Đây là công nghệ thông tin cái gì chứ!! Nếu chơi điện tử giỏi có thể vào đại học Z thì thằng cháu năm tuổi nhà ông Dương đối diện bọn họ cũng có thể đến!!

Đinh Viễn Biên đến đây một chuyến hận không thể nuốt sạch một lọ thuốc tim cấp cứu, thật sự không thể chịu được kích thích Đinh Hạo đem đến.

Đinh Hạo ôm khư khư chuyên ngành này không buông tay, cuối cùng Đinh Viễn Biên bắt viết một tờ cam đoan nhất định không đổi khoa phải học xong lấy bằng về, lúc này mới tính xong việc. Đinh Hạo suy nghĩ kỹ, lại thương lượng với Đinh Viễn Biên phần thưởng thêm cho thi cử, không viết nội dung cụ thể liền chỉ nói miệng là sẽ thưởng. Đinh Viễn Biên một lòng toàn bộ đặt ở khoa chuyên ngành có học được hay không, không thèm để ý cái kia liền ký tên mình vào.

Đây là tổn thất vô cùng lớn của Đinh Viễn Biên, bốn năm sau đó hối hận không kịp.

Lớp Đinh Hạo tổng cộng không đến 30 người, nữ sinh đã ít lại càng ít. Các sinh viên không có nhiều lựa chọn, đại bộ phận lúc rảnh rỗi đều chạy tới các khoa khác tìm kiếm nửa kia của mình. Thầy giáo dạy môn chuyên ngành các cậu họ Từ, tuổi khá cao, cảm khái: “Các trò khắc chế, khắc chế một chút!”

Đinh Hạo rất ít khi không đến lớp, thường chọn chỗ ngồi đầu tiên, đôi khi còn thường giúp thầy Từ chuẩn bị dụng cụ điện tử và vân vân. Ông thầy khắc sâu ấn tượng với Đinh Hạo, chỉ vào mấy người đối diện cậu… một lòng muốn tham gia các hoạt động giao lưu kia, căm giận chỉ trích: “Các trò nhìn xem! Đinh Hạo rất biết khắc chế!”

Mấy người kia vừa ra đến cửa, gãi gãi đầu: “Thầy, bạn ấy nhỏ… cái đó, chúng con không còn nhỏ nữa.”

Thầy Từ vô cùng tức giận, hơn nữa ngón tay chỉ Đinh Hạo nửa ngày mệt đến run run, rõ ràng có xu thế trượt dần xuống dưới: “Trò ấy làm sao nhỏ! Hả?!”

Vài vị nam sinh nhìn theo tay thầy giáo…

Hai nữ sinh còn sót lại trong lớp lập tức thu dọn sách giáo khoa đỏ mặt chạy, đây vốn là mấy người không tham gia hoạt động ngoại khóa, thầy giáo nhìn cả lớp đều chạy sạch, buồn bực hạ tay xuống: “Thật sự không hiểu cách khắc chế!”

Trình độ buồn bực của Đinh Hạo không kém thầy Từ là bao, tiến lên cầm chén trà của thầy mang đi: “Thầy, con đi châm trà cho thầy nhé.” Lời nói có chút hờn dỗi, ông liền gọi cậu lại: “Này, Đinh Hạo, đừng đi, giúp thầy bê mấy đồ này đến văn phòng.”

Đinh Hạo theo sau ôm mấy thứ công cụ đo lường của thầy Từ vào văn phòng, giúp dọn dẹp sắp xếp xong xuôi mới đi. Ông thầy vô cùng cao hứng: “Đinh Hạo này, lần tới có thực nghiệm thầy lại gọi trò, nhé.”

Chân Đinh Hạo run rẩy, cái này nhắc cậu nhớ đến những ngày tháng tính toán phân tích số liệu mỗi ngày mỗi đêm kia, tư vị nửa đêm bị dựng dậy chạy đến phòng thí nghiệm thật không tốt. Thầy Từ nhìn rất có phong phạm học giả, nhưng xuống tay nghiêm khắc, bị gọi tới liền khóa trái cửa phòng thí nghiệm, không làm xong không được phép ra. Mấy người bọn họ nhìn ông lớn tuổi như vậy vẫn phấn đấu làm gương không ngủ liền học theo thức trắng vài đêm. Đinh Hạo thấy khi ấy không khác gì học lại cấp ba một lần nữa, điều khác biệt duy nhất chính là thật may mắn không có ngoại ngữ.

Đinh Hạo thử giải thích với thầy Từ: “Thầy, cái đó, bình thường con có chơi bóng rổ, hơn nữa con đang muốn kỳ sau xin vào hội học sinh… có thể rất bận rộn, không thể giúp lớp nhiều.”

Ông thầy trừng to mắt, ông cả đời nghiên cứu khoa học, ghét nhất loại nửa đường chạy tới phân trần như thế này, tuy Đinh Hạo làm việc bình thường, nhưng vấn đề là rất nghe lời: “Không được, thầy sẽ nói với phụ đạo viên của trò để trò làm cán bộ lớp, nghe lời, đến phòng thí nghiệm với thầy, lần trước trò không ở đây mấy người bọn họ xuống tầng mượn xe đẩy nhỏ cũng không mượn được!”

Phòng thí nghiệm nằm ở tòa nhà bên kia, đôi khi chạy qua chạy lại lấy dụng cụ đặc biệt phiền toái, Đinh Hạo có lần da mặt dầy đến ngân hàng tầng dưới mượn bốn chiếc xe đẩy nhỏ, đưa ra một xấp tư liệu thật dày toàn bộ là phần chuẩn bị thực nghiệm của thầy Từ và vân vân. Thầy Từ thích xe đẩy nhỏ của ngân hàng người ta, nhưng người bên ngân hàng cũng muốn dùng, cái đó được thiết kế ba tầng chỉ chuyên chở thùng tiền, không phải cho thầy Từ đặt vi mạch điện tử thượng vàng hạ cám vào đấy. Cô gái làm ở ngân hàng thấy không phải Đinh Hạo đến sẽ không cho các cậu mượn, thầy Từ giữ Đinh Hạo lại chủ yếu vì mục đích nhớ nhung xe đẩy nhỏ.

Thầy Từ khuyên bảo Đinh Hạo, uống hết một bình trà vẫn không cho cậu đi: “Đinh Hạo, thầy nhớ thành tích tiếng Anh của trò miễn cưỡng qua cửa đúng không? Học phần thêm điểm kỳ này đủ chưa? Vào hội học sinh một năm không kiếm được bao nhiêu điểm, còn không bằng đi theo thầy.”

Đinh Hạo cảm giác ánh mắt của thầy nhìn cậu vô cùng mãnh liệt, biểu tình chờ mong cậu leo lên thuyền giặc, nhưng điểm thưởng học phần có lực hấp dẫn rất lớn, nếu về sau thi đỗ nghiên cứu sinh có thể có nhiều ưu thế. Nghĩ nghĩ, đơn giản chỉ là làm chút chuyện trong thời gian rảnh, liền đáp ứng thầy Từ.

Đinh Hạo đồng ý xong, sau đó cũng không chịu khổ nhiều. Thầy Từ đối cậu vẫn rất nhân nghĩa, đồng ý cho điểm cộng, còn giúp cậu nói chuyện với thầy giáo tiếng Anh, tốt xấu cũng giúp cậu qua mức chuẩn thấp nhất an toàn. Đinh Hạo cảm động lệ nóng quanh tròng, hận không thể bưng trà dâng nước cho thầy suốt.

Thầy Từ rất thấu hiểu tình huống này của Đinh Hạo, vừa uống trà vừa bảo ban: “Đinh Hạo này, thầy lý giải tâm tình của trò, năm đó lúc thầy ôn tiếng Nga ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, nhưng sống qua được là xong, trò xem, học được một thứ về sau học thêm nhiều thứ sẽ không khó khăn nữa.” Thầy học một trong những khóa chính quy đầu tiên, hồi đó tiếng Anh vẫn chưa phổ biến.

Đinh Hạo gật đầu: “Con về sẽ tiếp tục cố gắng, tiếp tục cố gắng.”

Thái độ khiêm tốn như vậy khiến thầy thực vừa lòng, bên này thầy còn nhận một lớp nghiên cứu sinh, sĩ số càng ít, không đủ người sai bảo, thường thường vẫn gọi Đinh Hạo đến hỗ trợ. Đinh Hạo về phương diện này mạnh hơn nhiều so với mấy người cuồng phòng thí nghiệm, ngoại trừ làm trợ thủ, gần như còn kiêm luôn bí thư và bảo mẫu cho bọn họ, đôi khi phải lấy thuốc cho thầy Từ, canh giờ nhắc nhở thầy ăn cơm uống thuốc nữa.

Đinh Hạo kể chuyện này với bà Đinh, bà liền không vui: “Hạo Hạo này, nội vẫn chờ một ngày như thế, sao con lại hầu hạ người khác trước?”

Đinh Hạo biết bà Đinh đang đau lòng mình cộng thêm một ít dấm chua, lập tức dỗ ngọt: “Nội, con đang luyện tập thôi mà, chờ con rèn luyện xong trở về mỗi ngày đều hầu hạ nội, nội muốn trốn cũng không được đâu!”

Bà Đinh bị cậu chọc cười, cách điện thoại gọi tâm can bảo bối một hồi. Đinh Hạo cũng không sợ buồn nôn, một bên đáp ứng một bên cười loan ánh mắt: “Nội thân mến của con ~”

Thầy Từ vừa lúc đi ngang qua, nghe một tiếng mềm nhũn của Đinh Hạo liền nổi da gà đầy người, giống hệt người nghiên cứu sinh vừa được làm ba không lâu của ông, hai ba con họ lúc nhàn rỗi không có việc gì cũng ghé vào một chỗ cười ngây ngô, nói chuyện toàn những điều vô nghĩa, ngữ khí không khác gì Đinh Hạo lúc này.

Đinh Hạo bên này bận rộn, Bạch Bân bên kia cũng không nhàn rỗi. Công tác Bạch Bân tập trung ở hội học sinh, nhưng chuyện trên lớp học ít nhiều cũng tham dự một phần, các môn năm hai khá ít, Đinh Hạo lại cùng anh đi học làm việc và nghỉ ngơi, tạm thời có thể an bài ứng phó được.

Thôi Vũ vì chuyện đánh nhau ở sân bóng lần trước nên bị chuyển từ ban điều tra kỷ luật đến ban sinh hoạt, trong nhà còn gọi điện phê bình, dù nói như thế nào cũng là hắn ra tay đánh người trước, hơn nữa Trịnh Điền là một bọc mủ, không hề có năng lực đánh lại, khiến Thôi Vũ muốn vu oan cũng không có cách nào đẩy về phía hắn.

Thôi Vũ nghẹn tức giận đi nhận lỗi với Trịnh Điền. Tên kia thế nhưng thật ra khá tốt, không hề chơi xấu tại bệnh viện, nằm dưỡng bệnh kệ mặc coi như hắn tự mình nói lầm bầm. Ngón tay Thôi Vũ nhét trong túi quần siết chặt kêu răng rắc, tức giận nghiêng đầu không nhìn hắn. Người thân của Trịnh Điền cũng không tệ, chỉ bảo chú ý một chút chứ không trách cứ gì Thôi Vũ, nhất là Trịnh Bân anh trai Trịnh Điền, người này làm việc trầm ổn nhưng có chút cao ngạo, về chuyện Trịnh Điền bị đánh ngược lại có xu hướng đứng về phía Thôi Vũ.

Thôi Vũ tức giận từ khi ở bệnh viện về, không có tâm tình chơi bóng, vùi đầu vào hội sinh viên ngây người vài ngày làm quen công việc. Văn phòng của ban sinh hoạt và ban học tập, ban tổ chức chỉ cách nhau một hành lang, hai bước là đụng nhau. Thôi Vũ ở ban sinh hoạt không đến vài ngày liền gặp phải Đinh Hạo, vô cùng kinh hỉ: “A, Đinh Hạo! Cậu cũng ở bên cạnh sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.