Bởi vì hai người tới khá sớm, ngoại trừ nghỉ ngơi thì không có việc gì đặc biệt cần làm, cho nên Bạch Bân như nguyện thực hiện giấc mộng không cần rời giường. Đinh Hạo càng không cần phải nói, hơn nửa đêm bị gây sức ép ngủ không được, hiện tại đang ôm chặt gối ngủ phá lệ ngọt ngào.
Bạch Bân nằm nghiêng quan sát cậu, Đinh Hạo không chịu bỏ thói quen cắt tóc thật ngắn, lúc này nhìn thật ra lại càng thể hiện rõ nét trẻ con, mười mấy tuổi đúng là lúc tinh thần phấn chấn bồng bột, chỉ cần nhìn đã cảm thấy tâm được lấp đầy. Bạch Bân ôm cả người lẫn chăn, nhắm mắt lại ngủ cùng Đinh Hạo thêm một lát, ánh nắng mặt trời sáng sớm rọi qua bức màn chiếu vào, Bạch Bân có cảm giác thực hạnh phúc, thực an tâm.
Đinh Hạo ngủ thẳng đến giữa trưa, bụng đói đến mức kêu thầm thì vẫn không chịu đứng lên, chỉ chép chép miệng trong giấc mộng. Bạch Bân đã đứng dậy tắm rửa xong xuôi, nhìn bộ dáng cậu chảy nước miếng đầy gối, nhịn không được nở nụ cười: “Hạo Hạo, rời giường, cùng đi ăn cơm?”
Đinh Hạo hình như nghe được, mí mắt cố gắng động đậy hai cái, nhưng vẫn không mở, chỉ ‘ừm’ một tiếng.
Bạch Bân cảm thấy vô cùng thú vị, xoa đầu cậu, thử những cách nói khác: “Muốn ăn món gì, tôm nướng? Bò bít tết… Hay ăn đồ nhẹ nhàng thôi, bánh bao nước, bánh chẻo được không?”
Đinh Hạo cuối cùng cũng mở mắt ra: “Không cần bánh chẻo, em muốn ăn cháo.” Dụi dụi mắt, đang định ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-thu/2237556/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.