Nói tới nói lui, cuối cùng lúc đi vẫn không đem theo Đinh Hạo, một lần hai lần thì không sao, đến lần thứ ba thì Đinh Hạo bắt đầu không vui: “Bạch Bân, anh làm gì sau lưng tôi đấy?”
Bạch Bân đang cầm áo khoác chuẩn bị ra khỏi cửa, bị Đinh Hạo giang tay ngăn ngay ngoài chất vấn một câu, liền kinh ngạc: “Không phải hôm qua đã nói với em rồi sao, anh cùng trung úy Phan ra ngoài có chút việc.”
Khi làm trò trước mặt Đinh Hạo Bạch Bân luôn luôn xưng hô là trung úy Phong, nhưng mỗi khi một mình nói chuyện với Phan Phong đều gọi anh Phan, lỗ tai Đinh Hạo rất thính, nên nghe hay không nên nghe cũng hóng được. Bây giờ nhìn bộ dáng Bạch Bân muốn ra ngoài một cách đương nhiên, Đinh Hạo mất tự nhiên, lời nói có chút chua: “Hôm qua nói rồi, nhưng anh không nói cho em biết ra ngoài rốt cuộc là để làm gì… Hơn nữa, sao anh hay ra ngoài cùng hắn thế?”
Nhà dì Ngô có người tới thăm, hiếm hoi xin phép về nhà, hiện giờ trong nhà chỉ còn hai vị ngăn ở cửa cùng muốn ra ngoài kia, Bạch Bân thở dài, cúi đầu hôn lên trán Đinh Hạo: “Nghe lời, nhé, lúc về đem đồ ăn ngon cho em!”
Đinh Hạo vô cùng kiên định, lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Em không ăn! Đồ mang về lần trước vẫn chưa ăn xong đâu!” Bạch Bân mỗi lần đều đem cá khô về, ăn hai lần liền chán ghét, lần này không thể bị anh lừa dối qua đi nữa: “Bây giờ sắp tám giờ tối rồi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-thu/2237528/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.