Chương trước
Chương sau
Lý Thịnh Đông thực sự đã rủ Đinh Hạo đi chơi, nhưng tên kia không giữ chữ tín, nói ngày hôm sau gặp lại, ấy vậy mà mãi đến một tuần sau mới lò dò ngó mặt. Khi Lý Thịnh Đông tới là giữa trưa, vừa lúc bà Đinh đang bổ dưa hấu, cùng Đinh Hạo và Bạch Bân ngồi ở trước sân ăn trái cây giải nhiệt, liền gọi hắn lại ăn cùng. Lý Thịnh Đông có vẻ cũng đang khát, không thèm khách khí ăn luôn non nửa quả.

Đinh Hạo nhìn hắn vùi đầu ăn rõ lắm, miếng dưa đang cầm trên tay cũng không gặm xuống được: “Lý Thịnh Đông, cậu vừa rời giường chưa ăn cơm à?”

Lý Thịnh Đông phun ra hạt dưa trong miệng: “Mới ăn được mấy miếng bánh hoa hòe, chưa no.” Quay đầu nhìn bà Đinh cười lấy lòng: “Con quên mất, nội đem cho nhà chúng con bánh hoa hòe để trên bàn, đều bị con khỉ nhỏ tham ăn này ăn vụng hết, con rất thích, ăn thật là ngon!”

Đinh Hạo nhìn ra được, người này đến là muốn ăn chực đây mà. Nhưng hiển nhiên bà Đinh rất thích lời nói ngọt ấy, lập tức cười mang ra cho hắn mẻ bánh vừa làm xong, mặt trên vàng óng ánh, nụ hoa bên trong vẫn còn tươi, hương vị ngọt ngào. Bà Đinh vô cùng khách khí với hắn, vội vàng mời chào: “Thịnh Đông, đến đến đến, ăn đi, này!”

Lý Thịnh Đông xoa xoa bàn tay vừa mới gặm dưa hấu xong, nhận lấy đĩa bánh hoa hòe lớn, còn khách sáo vài câu: “Thật ngại quá, nội, nội xem nội đem cho con nhiều như vậy…” Đến lúc bắt đầu ăn thì người này hoàn toàn không còn bộ dáng ngượng ngùng, một hơi hết nửa. Đinh Hạo bắt đầu tức giận, đây là công sức của cậu và Bạch Bân buổi sáng cùng nhau đi hái hoa hòe. Bà Đinh bận rộn nửa ngày mới làm xong, thành quả làm ra cậu mới chỉ được hưởng có một chút, sao bây giờ lại vào hết miệng con sói Lý Thịnh Đông chết tiệt này chứ!

Đinh Hạo thổi thổi vào cửa lồng gọi yểng, chỉ vào Lý Thịnh Đông nói với nó: “Đậu Đậu, bánh của mi đều bị người cao to này cướp sạch rồi!”

Yểng ta lập tức nhảy nhảy trong lồng sắt vài cái, ghé đầu đến xem. Miệng nó còn ngậm một bông hoa hòe mới nở, nghiêng đầu xem Lý Thịnh Đông ăn đến nghẹn đầy miệng. Yểng ta cảm thấy Lý Thịnh Đông ăn không giống nó, rõ ràng đồ của người kia ăn ngon hơn!

Chim nhỏ ngậm hoa hòe của mình nhảy tới nhảy lui trong lồng sắt, liên tiếp kêu to: “Nội___ nội__nội!!” Đây là kháng nghị đãi ngộ không công bằng.

Bà Đinh bị hai đứa bảo bối này chọc cười, nhét một miếng dưa hấu vào miệng Đinh Hạo: “Còn ngại Đậu Đậu chưa đủ ầm ĩ à, đừng trêu nó, hai ngày này học vẹt học đến nội nằm mơ cũng thấy nó ngâm thơ nữa!”

Bạch Bân cũng cười: “Đúng vậy, anh hôm qua cũng mơ, cả buổi tối đều là cấy lúa giữa trưa”

Đinh Hạo xoa ấn huyệt thái dương: “Đừng nói nữa, Đậu Đậu còn đọc thêm một tối thì tất cả chúng ta đều khỏi ngủ! Chim này sao lại thích ngâm thơ buổi tối như vậy chứ!”

Lý Thịnh Đông liếc mắt nhìn yểng ta một cái, cảm thấy thật ngạc nhiên: “Nó lại học câu mới? Còn có thể ngâm thơ nữa sao?” Thấy Đinh Hạo gật đầu, cầm một khối bánh đi chọc yểng: “Đọc bài cấy lúa nghe một chút!”

Yểng ta ngậm hoa hòe nghiêng đầu xem xét bánh trong tay Lý Thịnh Đông.

“Đọc xong sẽ cho mi ăn!” Lý Thịnh Đông cầm khối bánh nhỏ trong tay chọc chọc yểng: “Cấy lúa___”

Yểng ta rảnh rang, lập tức đón lời câu tiếp theo, học theo thanh âm của bà Đinh, kéo thật dài âm cuối: “Giữa trưa___”

Lý Thịnh Đông cầm bánh lại gần lồng sắt hơn nữa: “Mồ hôi rơi­­­____”

Yểng ta mổ mổ hai cái, phát hiện với không tới, có chút mất hứng, thanh âm cũng vội vàng: “Lúa gieo vào đất!”

Lý Thịnh Đông vui vẻ: “Học giống thật vậy, này! Không ngờ Đậu Đậu cũng có thể…” Lý Thịnh Đông vẫn đang trêu chọc chim. Chợt, chim kia không thèm để ý đến hắn nữa, nhảy sang bên kia lồng sắt mong chờ nhìn về phía cổng, ánh mắt vô cùng bức thiết, hoa hòe trong miệng cũng không cần, đập đập cánh dường như đang chờ ai đó.

Đinh Hạo co giật khóe miệng: “Sắp đến rồi à?”

Bạch Bân nhìn đồng hồ đeo tay: “Ừ, ba giờ.”

Bà Đinh cũng bộ dáng buồn cười: “Thật là chuẩn, đúng đến giờ đó luôn!”

Lý Thịnh Đông cảm thấy kỳ quái, cũng ngẩng đầu nhìn về phía cổng. Mùa hè, sân ở trấn trên đều mở rộng cửa lớn, trong ngoài một màu xanh lá ngập tràn sức sống. Trước nhà bà Đinh còn trồng một vạt hoa hồng, hiện tại nở rất nhiều, đẹp đến không nói nên lời. Bốn người nhìn không đến một hồi liền nghe thấy âm thanh hét to từ xa xa truyền tới: “Ai muốn mua____ đậu tằm xào____không __đậu tằm đây____”

Thanh âm từ xa dần tiến lại gần. Yểng ta cực kỳ cao hứng, học theo ở trong lồng gân cổ: “Ai muốn mua____ đậu tằm xào____không __đậu tằm đây____!!” Thanh âm này phát ra từ tận trong nội tâm do nó thực lòng muốn học, từng câu từng chữ đều giống hệt như loa phát lại vậy.

Lý Thịnh Đông cười vui vẻ: “Này, Đinh Hạo, chim của cậu cũng giỏi thật! Ha ha ha! Câu này học là giống nhất, ha ha ha ha!”

Đinh Hạo không vui: “Lý Thịnh Đông, sao có thể nói như vậy được, làm sao cậu biết tôi không cố ý dạy nó như vậy chứ? Đây là kích thích thiên tính, tự học mới thành tài!”

Ông lão bán đậu tằm bên ngoài đã tới gần. Yểng ta trong lồng lại bắt đầu gọi ‘nội, nội’, bà Đinh bị nó gọi đến không chịu được, lấy tiền muốn mua đậu xào cho nó ăn, Bạch Bân vội cản lại: “Nội cứ nghỉ ngơi, con đi là được.” Nói xong đứng dậy ra cửa mua một bọc đậu xào nhỏ về cho yểng ta, lấy một ít đặt tại chén nhỏ trong lồng, trong mắt đều là ý cười: “Này, ăn đi!”

Yểng ta đã quen thuộc Bạch Bân, vui mừng hoan hỉ ăn đậu tằm.

Đinh Hạo cảm thấy mặt mũi mình đều bị yểng ta làm mất sạch, về sau không bao giờ… bắt nó treo ngoài cửa nữa, cả ngày đều học được cái gì đây chứ!

Bà Đinh thế nhưng lại rất thích chú yểng hoạt bát này, còn khoa trương: “Giống hệt như Hạo Hạo! Vừa học đã biết, thật thông minh!” Bà Đinh lơ đãng vạch trần gốc gác của Đinh Hạo: “Hạo Hạo, con mới trước đây cũng thích thét to theo mấy người bán đồ ăn bên ngoài, cái gì kem cây___hai hào___rồi, bỏng___đây____…”

Bạch Bân ‘khụ’ một tiếng, nhịn không được vẫn phì cười. Lý Thịnh Đông thằng nhóc kia thì cười sang sảng: “Đinh Hạo, người nào nuôi chim đấy thôi! Ha ha ha ha!”

Đinh Hạo nghiêng đầu giả vờ như không nghe thấy gì, đứa nhỏ này kiên định cho rằng những chuyện nhớ lại trước khi cậu bốn tuổi rưỡi đều không tính toán gì hết.

Bà Đinh hàn huyên cùng mấy đứa nhỏ một lát, liền đi nghỉ ngơi. Ngày mùa hè, sau giờ ngọ dễ dàng mệt rã rời, bà có thói quen ngủ trưa một lát. Bạch Bân cùng Đinh Hạo ngồi ngoài với Lý Thịnh Đông, cây cối trong trấn nhiều, trời nóng cũng được làm dịu lại, còn có gió nhẹ thổi se sẽ.

Lý Thịnh Đông ăn hết bánh hoa hòe rồi, lúc này mới nói ý đồ đến cho Đinh Hạo: “Ngày đó không phải nói mang cậu đi chơi sao? Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta đi câu cá đi?” Nhìn nhìn Bạch Bân, cũng vui tươi hớn hở đưa ra lời mời: “Bạch Bân cùng đi đi, đây là hồ cá thiên nhiên, trong thành cũng không có chỗ lớn như vậy đâu!”

Bạch Bân có chút động tâm, phương thức giải trí như vậy không tồi. Trời oi bức, Đinh Hạo cũng không muốn ra ngoài chơi bóng, đang lo không có việc gì làm, nghe Lý Thịnh Đông nói vậy liền hỏi ngay: “Câu cá chỗ nào vậy?”

“Thời gian trước không phải có quy hoạch một làng du lịch suối nước nóng sao, bên trong làm một hồ câu cá, vẫn chưa khởi công, nhưng đã thả khá nhiều cá vào nuôi, theo tôi đánh giá thì cá đã lớn lên không ít rồi.” Lý Thịnh Đôn sờ sờ cằm, người này ít khi nghĩ chuyện tốt, chủ ý toàn đánh về phía người khác: “Tôi biết có đường có thể lén đi qua, chỉ là có chút xa.”

Bạch Bân gật gật đầu: “Tôi sẽ lái xe, xa một chút cũng không sao.”

Đinh Hạo cũng buông dưa hấu trong tay, quệt miệng đứng lên thu dọn đồ đạc: “Tôi đi lấy cần câu và mồi câu.” Mấy thứ này là trước kia Đinh Viễn Biên ném lại ở đây, Đinh Hạo chui vào trong kho tìm nửa này. Lý Thịnh Đông nhìn một phòng đầy ắp đồ vật loạn thất bát tao kia, vội ngăn cản Đinh Hạo: “Đinh Tiểu Hạo cậu đừng tìm nữa, đến lúc cậu mò trong đáy hòm nào đấy tìm được thì trời cũng tối rồi. Tôi về lấy cho các cậu hai cái cần câu nhỏ, nhà tôi vẫn còn mấy cái thừa.”

Vì thế, Lý Thịnh Đông cung cấp dụng cụ, Bạch Bân lái xe, Đinh Hạo tràn đầy nhiệt huyết liền xuất phát.

Làng du lịch suối nước nóng mới quy hoạch thật sự rất hoành tráng. Theo đường đi vào, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hồ câu cá muốn tìm, Đinh Hạo hướng phía bên kia đi vài bước, ánh mắt mị lên: “Lý Thịnh Đông, cậu có thấy nơi này đặc biệt quen mắt không?”

Lý Thịnh Đông sờ sờ cái mũi: “Khụ, Đinh Hạo, đừng thù dai như vậy, không phải hồi trước chỉ đẩy các cậu xuống đó một lần thôi sao!”

Bạch Bân cũng nhớ ra, đây là chỗ năm đó Lý Thịnh Đông đẩy anh và Đinh Hạo xuống. Sông nhỏ hồi ấy hiện giờ bị sửa lại dòng chảy, một nửa thành làng du lịch nước chảy thẳng như cũ, theo một chiếc cầu hình vòm tiến vào, vòng một vòng vờn quanh, nhìn thực thích ý.

Cỏ lau cỏ dại trong sông đã bị dọn sạch sẽ, nước trong veo. Lý Thịnh Đông lấy dụng cụ câu cá ra, không thèm bàn ghế gì cả, trực tiếp nửa nằm nửa ngồi trên một tảng đá lớn, bĩu môi nhìn Đinh Hạo: “Mỗi người một bên, câu không được cũng không được khóc nhè!”

Đinh Hạo đặt thùng nước trên mặt đất, chỉ chỉ Lý Thịnh Đông: “Câu được cá đều đặt vào đây, chút nữa tôi đem về nhà, Lý Thịnh Đông cậu câm miệng! Không cho nói nữa! Ngẫm lại xem năm đó cậu đẩy tôi xuống như vậy, tôi cùng Bạch Bân thiếu chút nữa chết đuối tôi đã nói với cậu rồi! Nhanh để yên cho tôi câu cá!”

Lý Thịnh Đông bị cậu nói lại sờ sờ mũi, than thở: “Gấp cái gì, ngủ một giấc rồi dậy cũng được!” Nói xong kéo mũ trùm kín đầu, che hết ánh sáng bắt đầu ngủ, gác chéo chân đong đưa qua lại.

Bạch Bân tự mình móc mồi vào lưỡi câu, đối với ký ức này cũng không phải toàn bộ đều là đen tối, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống, vung lưỡi câu, cố định tốt cần câu, hướng Đinh Hạo khoát tay: “Lại đây.”

Đinh Hạo thấy Bạch Bân tâm tình rất tốt, cũng cố định cần câu, ngồi cạnh anh chờ cá mắc câu. Cậu không lành nghề với trò này lắm, nhưng cũng biết không thể nóng vội, vừa ngáp vừa xem động tĩnh cần câu.

Bạch Bân dựa lưng vào một tảng đá lớn, thấy Đinh Hạo ngáp liền quyết định để cậu gối lên vai mình ngủ một giấc. Đinh Hạo trộm liếc về phía Lý Thịnh Đông, thằng nhóc kia đã bắt đầu ngáy ngủ, nghĩ hai người dựa vào nhau ngủ cũng không có gì, liền thoải mái ngả vào vai Bạch Bân.

Gió thổi nhè nhẹ vô cùng thoải mái, Đinh Hạo ngủ đến ngon lành, không đến một hồi liền trượt từ vai vào lồng ngực Bạch Bân. Tóc cậu hơi dài, rũ trên trán, càng làm nổi bật làn da trắng nõn. Bạch Bân nhìn nhìn hai hàng lông mi dày đang rũ xuống kia, trong lòng thực ngứa.

Cúi đầu hôn cậu, Đinh Hạo hơi hé mở môi, tựa hồ còn có hương vị đào vừa mới ăn xong. Bạch Bân nhịn không được dò xét đầu lưỡi đi vào liếm một ngụm, quả nhiên thanh mát ngon miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.