Chương trước
Chương sau
Hộp kẹo đường Lý Thịnh Đông đưa là muốn nhờ người đưa hộ, cho dù chưa biết người nọ là nam sinh. Đinh Hạo ôm tâm tình muốn xem náo nhiệt đến ban của mấy người Trương Dương. Giờ nghỉ trưa tan học căng tin thực đông người, chỉ có một số nhỏ học sinh chăm chỉ học tập thích lưu lại lớp đọc sách một lát, chờ căng tin vắng bớt mới đi, ủy viên học tập kia tự nhiên cũng là một trong số đó.

Lúc Đinh Hạo đến là khi Trương Dương vừa đang muốn đi ra ngoài, chào hỏi cậu. Trương Dương thấy Đinh Hạo đến thực cao hứng, khó có được nhiệt tình cùng người bạn thâm giao: “Đinh Hạo, lại đến mượn vở à? Tôi đang muốn đi ra ngoài, chính cậu tự lấy đi, vẫn đặt ở chỗ cũ ấy.”

Đinh Hạo theo lời anh liền gật đầu: “Được rồi, anh đang vội thì cứ đi nhanh đi. Tôi ở đây xem lập tức xong ngay, xem xong sẽ cất lại cho anh!” Cùng Trương Dương nói tạm biệt, lập tức đến chỗ ngồi của anh. Trương Dương cũng ngồi ở hàng thứ ba, vừa thoáng quay xuống dưới là có thể nhìn thấy ủy viên học tập kia ở rất gần.

Lúc Đinh Hạo nhìn, người nọ đang cúi đầu viết gì đó, mái tóc ngắn hơi hơi dài thoáng buông lơi, mặt cúi xuống, miệng mím chặt thành một đường thằng, nhìn ra là một người có nề nếp. Nhưng theo góc độ này nhìn thấy, cái cằm nhỏ nộn nộn kia, thực khiến người ta kiềm lòng không được muốn vươn tay chạm đến.

Đinh Hạo liếc mắt nhìn nhìn tên ghi trên bìa sách bài tập của anh, mơ hồ chỉ thấy một chữ ‘Đinh’. Đinh Hạo vui vẻ, ghé qua chào hỏi: “Xin chào, anh họ Đinh à? Thật là trùng hợp, chúng ta có cùng họ…”

Người đang vùi đầu làm bài tập dừng lại, ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, mày nhăn lại.

Đinh Hạo bị anh cứ như vậy nhìn đến hoảng sợ: “Bạn học, tôi không có ác ý! Chỉ là muốn đến hỏi anh chuyện này…”

Đinh Hạo thấy rằng người này quen mặt, nhưng đến lúc thấy họ lại không có ấn tưnợng gì, kiên trì liếc xuống tên đầy đủ ghi trên bìa sách bài tập – Đinh Húc.

Đinh Húc? Đinh Húc??!

Ủy viên học tập kia cũng buông bút bi trong tay ra, ngồi thẳng người lên nhìn Đinh Hạo, khóe miệng như có như không ẩn ẩn cười, ánh mắt sắc bén: “Đinh Hạo, thật là trùng hợp, lại gặp phải cậu.”

Đinh Hạo trừng mắt nhìn anh nói không ra lời, cậu chỉ nhớ được một người tên Đinh Húc, người này… Không phải là Đinh Húc kia đi? Không có khả năng là người đó đi?!

Ủy viên học tập kia lấy trong ngăn bàn ra một cặp kính mắt đẹo vào, lại dùng ngón tay vuốt hết tóc mái dài cài sau tai, lộ ra cái trán, chút ít ý cười ngoài miệng kia biến mất, sau kính mắt là vẻ mặt đạm mạc xa cách: “Như vậy, nhận ra được chưa? Đinh thiếu gia?”

Đinh Hạo thiếu chút nữa đẩy ngã lăn ghế băng đang ngồi, sợ tới mức nhảy dựng lên: “Ngươi ngươi… Ngươi tại sao cũng…!!”

Tuy rằng vẫn là bộ dáng thời điểm thiếu niên, nhưng người này tuyệt đối là Đinh Húc, không thể sai! Đinh Hạo rốt cục nghĩ ra, vì cái gì mình vẫn luôn thấy người này quen mắt. Đây là người đã gặp mặt cùng cậu khi còn sống một lần, mẫn cảm cồn mà còn bị cậu dồn ép uống quá chén, Đinh Húc!

Đinh Húc kéo khóe miệng cười nhẹ, lời nói ra thản nhiên mang theo chút trào phúng: “Vẫn là nhờ phúc Đinh thiếu gia ngài, một vụ tai nạn xe cộ, rồi cứ thế tới đây!”

Sắc mặt Đinh Hạo tái nhợt. Cậu vẫn cho mình là người duy nhất sống lại, không nghĩ tới vụ tai nạn xe cộ kia còn xuất hiện chuyện như vậy. Nếu cậu không phải là duy nhất, như vậy có phải còn xuất hiện thêm nhiều chuyện khác nữa hay không? Đinh Hạo khó khăn nuốt nước bọt, mở miệng hỏi Đinh Húc một lần nữa: “Vụ tai nạn xe cộ đó… Đã chết rất nhiều người sao?”

Đinh Húc thả tóc ra, như vậy thoạt nhìn nhu hòa không ít, nhưng lời nói vẫn như cũ mang theo châm chọc: “Sao nào, Đinh thiếu gia còn hy vọng có nhiều người vì cậu mà chết? Thật sự rất có lỗi, vụ tai nạn xe cộ kia chỉ có hai người chết, một là người gây ra tai họa, thật bất hạnh, người còn lại chính là tôi.”

Đinh Hạo bị anh nhìn chằm chằm, thoáng buông tâm, lại nói tiếp: “Tôi, tôi giải thích với anh có được không? Việc trước kia tôi làm thực sự là không đúng…”

Đinh Húc tháo kính mắt xuống, tiếp tục cúi đầu làm bài tập: “Không cần, người chết tuy là chuyện lớn, nén bi thương dần dần sẽ qua.”

Đinh Hạo bị chặn họng nói không ra lời, ngượng ngùng đứng một bên. Nói như thế nào Đinh Húc cũng là bởi vì cậu mà chết, Đinh Hạo luôn ôm một phần áy náy với anh, đồng thời, lại ẩn ẩn có cảm giác thân thiết, trên thế giới này không phải chỉ có một mình cậu có bí mật ấy. Đinh Hạo có một loại bức thiết muốn chia sẻ niềm xúc động về cuộc sống bao năm đã trải qua, hiển nhiên, cái định nghĩa ‘người quen cũ đã chết’ kia cũng không thích hợp để gọi người này.

Đinh Hạo đứng ở bên cạnh không đi. Đinh Húc làm xong bài tập cứ thế đi thẳng. Đinh Hạo có chút buồn bực, nghĩ nghĩ, vẫn là lấy ra hộp kẹo sữa kia bỏ vào ngăn bàn Đinh Húc, mặt trên đặt một tờ giấy đã viết cẩn thận, là thay Lý Thịnh Đông viết, hẹn anh chiều thứ ba ở cổng phía sau gặp mặt, không ghi rõ tên.

Đinh Hạo yên lặng vì Lý Thịnh Đông cầu phúc, lần này cậu dù muốn mấy cũng không thể giúp rồi, cậu còn thiếu Đinh Húc người lớn không ít đâu. Đinh Hạo cười khổ, người sống cả đời thật đúng là chuyện gì cũng có thể gặp phải.

Đinh Húc đi đường rất nhanh, thậm chí còn không đến căng tin ăn cơm. Trong lòng anh nghẹn một bụng tức giận, ánh mắt dọa người, thình thịch đẩy ra cánh cửa ký túc xá, dọa sợ cả người ở bên trong, theo bản năng trở mình rồi hé chăn ra xem, thấy rõ là ai mới chui từ trong chăn ra, mặc quân phục, một bộ không hiểu nhìn người đang đứng ở cửa dò hỏi: “Đinh Húc?”

Trên bàn đặt một suất đồ ăn, không có hộp giữ ấm, chỉ là một hộp nhựa giản đơn, đã sớm lạnh, ngưng kết một tầng dầu ăn bên trên. Bên cạnh có một đôi đũa duy nhất được xếp gọn gàng, ngay cả những vết thô ráp sần sùi cũng được cọ sạch sẽ. Giống như mọi khi, anh chỉ biết, nếu anh không trở lại, đứa nhỏ đen kia sẽ không tự mình ăn cơm trước.

Tâm tình Đinh Húc từ từ thả lỏng, đi qua đá vào giường một cước, gọi đứa nhỏ đen đang ở bên trên: “Tiếu Lương Văn, xuống dưới ăn hết sạch cơm cho tôi! Đã nói cho cậu biết là tôi ở lại trường ăn cơm căng tin rồi cơ mà?”

Đứa nhỏ đen lưu loát từ trên giường cao nhảy xuống dưới, động tác nhẹ nhàng giống như mèo, không phát ra thanh âm nào quá lớn, như là cảm giác được Đinh Húc tâm tình không tốt, ngoan ngoãn ngồi xuống mở hộp cơm ra ăn. Hắn không rõ tại sao tự nhiên tâm tình Đinh Húc lại không tốt, có lẽ là ở trong ban bị bắt nạt đi? Đứa nhỏ đen yên lặng liếc mắt nhìn Đinh Húc một cái, không phát hiện được ngoại thương khả nghi nào, quần áo vẫn giống như khi buổi sáng ra khỏi cửa, không bị tổn hại nhàu nhĩ, chẳng lẽ là vết thương giấu sau quần áo?

Đứa nhỏ đen theo áo nhìn xuống dưới, vừa nhấc đầu lên liền chạm phải mắt của Đinh Húc, bị đôi mắt kia trừng đến không được tự nhiên phải quay đầu đi “Tôi..” Đứa nhỏ đen ‘khụ’ một tiếng “Tôi muốn nhìn một chút xem cậu có bị thương chỗ nào không.”

Đinh Húc vẫn đang trừng mắt nhìn hắn: “Cậu cho là người khác đều giống cậu là phần tử bạo lực sao? Ăn cơm của cậu đi! Không cho nói!”

Đứa nhỏ đen nhíu mày yên lặng gắp đồ ăn, nếu đổi lại là người khác hắn đã sớm đánh đến kêu cha gọi mẹ, chính là hắn không thể đánh Đinh Húc. Người này miệng rất xấu, nhưng đối xử với hắn thực tốt. Đinh Húc từng nói qua, không thích hắn chỉ biết dùng nắm đấm làm phương pháp đầu tiên để giải quyết vấn đề, nhưng mà, trước mắt hắn có thể sử dụng cũng chỉ có nắm tay.

Dưới áp suất thấp của Đinh Húc đè nén ăn xong ngụm cơm cuối cùng, đứa nhỏ đen tự giác đứng lên dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn cũng thuận tiện thu thập sạch sẽ chính mình, mở cửa sổ ký túc xá ra một khe hở. Hắn biết Đinh Húc không thích bên trong phòng có hương vị khác, cho dù là mùi đồ ăn. Làm xong mấy chuyện này, đứa nhỏ đen thành thành thật thật ngồi bên giường chờ Đinh Húc mở miệng.

Đây là một gian ký túc xá cho bốn người ở, hai chiếc giường tầng, một buồng vệ sinh cá nhân nhỏ. Lúc Đinh Húc tới thầy quản lý còn cố ý an bài người ở xen kẽ, nhưng Đinh Húc từ chối. Ông lão đưa Đinh Húc đến cũng tỏ vẻ không đồng ý, Đinh Húc vẫn kiên trì giữ vững ý kiến của mình. Thầy quản lý cuối cùng vì cậu an bài phòng bốn người ở, nhưng ông lão sau lưng Đinh Húc đã cố ý căn dặn, không an bài thêm người khác vào ở cùng. Ông luôn hy vọng có thể cho cháu trai mình một hoàn cảnh sống tốt nhất.

Đinh Húc ngầm đồng ý việc an bài này, vừa lúc cũng có thể tiết kiệm tiền thuê phòng bên ngoài cho Tiếu Lương Văn. Tiền của bọn họ vốn đã không nhiều lăm, học bổng anh lấy được cùng tiền Tiếu Lương Văn tự mình kiếm tới cũng không quá nhiều, phải tiết kiệm, đại khái còn có thể chống được đến ngày nghỉ, anh phải mau chóng nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Đứa nhỏ đen nhìn Đinh Húc sắc mặt âm trầm, có chút không đoán được ý nghĩ của anh, chỉ có thể nhìn anh xoay quanh ở trong phòng. Có lẽ do hắn nhìn quá mức chuyên chú, Đinh Húc đang đắm chìm trong thế giới riêng kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, đứa nhỏ đen hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn anh không nói lời nào.

Đinh Húc tâm tình không tốt, không thèm khách khí đá đá mông hắn, ánh mắt hơi nhướng lên: “Cậu, học tiếng Anh thế nào rồi?”

Đứa nhỏ đen trầm mặc, hắn không thích ngâm nga tiếng Anh.

Trên đùi lại bị đá một cước, rất nhẹ, cảm giác ngứa từ trên đùi lan lên trên. Hắn cúi đầu không dám nhìn Đinh Húc.

“Nói chuyện! Buổi sáng để cậu đi học cả sáng cậu có học không? Hử?  Ít nhất, những thứ tôi chỉ định cậu có học qua đi?” Đinh Húc nheo mắt, có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tiếu Lương Văn? Nói chuyện, có học không!”

Đứa nhỏ đen quay đầu sang chỗ khác, nói thực chậm thực chậm: “Không thích.”

“Không thích… Là không học lâu lắm?”

“…”

“Lúc tôi đi rồi, cậu căn bản ngay cả xem cũng không xem, đúng không?”

“…Có nhìn.”

“Được! Hiện tại đọc cho tôi nghe, từ giờ đến lúc hết nghỉ trưa còn một tiếng rưỡi, tôi nhìn cậu học xong!”

Đứa nhỏ đen nhận mệnh cầm lấy sách giáo khoa, bắt đầu luyện tập cái thứ phát âm quỷ quái này. Hắn thực chán ghét tiếng Anh. Tuy rằng, lúc bị sửa lại sẽ có chút chờ mong…

“Sai rồi! Phải là dùng chỗ này phát âm!”

Đinh Húc cau mày, vươn tay nắm lấy hàm dưới Tiếu Lương Văn, tại nơi yết hầu thoáng dùng sức: “Nói vậy cậu hiểu không? Lúc đọc liền mấy từ đơn nối lại không được phát âm như vậy, dựa vào chỗ này!”

Đứa nhỏ đen thoáng nheo mắt, chậm rãi cảm nhận cái ‘vuốt ve’ không tính là ôn nhu kia. Bởi vì là Đinh Húc, cho nên dù là nơi trí mạng như vậy cũng có thể không chút do dự để lộ ra, ngược lại giống như là một con mèo lớn đang được vuốt lông thoải mái. Đứa nhỏ đen thực quý trọng thời khắc tiếp xúc ngắn ngủi này, Đinh Húc bình thường sẽ không để cho hắn chạm vào.

“Này! Cậu một bộ buồn ngủ này là có ý gì?! Tiếu Lương Văn, tôi cảnh cáo cậu…”

Lúc Đinh Húc gọi tên hắn cũng rất êm tai. Đứa nhỏ đen lực chú ý đã hoàn toàn không ở sách giáo khoa yên lặng nghĩ, về sau nếu mỗi lần rời giường đều có thể gọi tên hắn, mà không phải đạp hắn dậy, vậy càng tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.