Chương trước
Chương sau
Lý Thịnh Đông cứ dặn mãi Đinh Hạo giúp hắn tìm người, bắt Đinh Hạo kể lại làu làu đặc thù của người nọ từ trên xuống dưới rồi mới chịu đi. Đinh Hạo với cô bé bánh bao kia cũng khá hứng thú. Cậu nhớ rõ trước kia Lý Thịnh Đông cũng không có một đoạn mối tình đầu như vậy. Lý Thịnh Đông hẹn hò chơi bời không ít, nhưng có thể đến nhà lúc hắn gặp chuyện không may thì một người cũng chưa thấy.

Vậy có thể nào, bạn gái mối tình đầu của Lý Thịnh Đông là do hiệu ứng bươm bướm từ khi mình sống lại xuất hiện không? Đúng vậy, Đinh Hạo nhớ khi mình học nhảy lớp, Lý Thịnh Đông cũng theo đó đi học trước một năm….

Đang nghĩ ngợi, chợt phía sau có người vỗ nhẹ lên bả vai mình. Đinh Hạo thấy Lý Thịnh Đông này lâm vào yêu đương niên thiếu cũng quá bám người rồi, không quay đầu lại liền hô: “Cuối cùng cũng không để yên à! Tôi nhớ kỹ lắm rồi, hàng thứ ba người thứ hai từ bên trái thổi sáo…”

Người phía sau đột nhiên vươn nay đặt lên trán Đinh Hạo. Tay anh có chút lạnh, động tác đặt trên trán rất nhẹ: “Hạo Hạo, có phải em bị cảm không?” Đinh Hạo quay lưng cũng biết lúc này anh nói chuyện mang thần sắc không hài lòng, quả nhiên câu tiếp theo chính là: “Đáng lẽ anh nên đi đón em.”

Đinh Hạo theo tay anh dựa qua, bắt đầu giả đáng thương: “Bạch Bân, tôi bị cảm… Khụ khụ!”

Bạch Bân nghe giọng mũi đứa nhỏ qua lớp khăn quàng cổ ho khan, nhíu mày, kéo cổ áo cậu lên: “Đi tiêm đi?”

Đinh Hạo lập tức đứng thẳng: “Thực ra cũng không nghiêm trọng như vậy, tôi uống thuốc rồi, trở về ngủ một giấc sẽ khỏi hẳn” lấy thuốc từ trong túi ra cho Bạch Bân xem, còn muốn nhắc lại, một cơn gió thổi tới khiến cậu hắt hơi một cái: “Lạnh quá, Bạch Bân, chúng ta về đi?”

Bạch Bân nghĩ nhĩ, cuối cùng vẫn đáp ứng: “Được rồi, lúc về sẽ đo lại nhiệt độ” So với kháng sinh ở bệnh viện, sức đề kháng của bản thân có vẻ vẫn tốt hơn. Bạch Bân quyết định nếu ngày mai Đinh Hạo vẫn không khỏe hơn thì sẽ dẫn cậu đi bệnh viện.

Tiểu Lý lái xe đang ngồi chờ, thấy bọn họ chạy tới liền lóe lóe đèn xe, thấy Đinh Hạo mặc giống như con gấu nhỏ đi vào, vui vẻ: “Đinh Hạo, hôm nay mặc nhiều đồ vậy?”

Đinh Hạo nửa nằm nửa ngồi ở phía sau, lầm bầm, nửa khuôn mặt chôn trong khăn quàng cổ: “Anh Lý, em bị cảm, cẩn thận lây bệnh cho anh…” Bạch Bân ở phía sau ngồi xuống cạnh cậu, lại lo lắng đo thử độ ấm trên trán, cũng không nóng lắm, hơi khó chịu khi thấy Đinh Hạo không quan tâm đến bệnh tình của mình, mày gắt gao nhíu chặt: “Thật sự không muốn đi bệnh viện sao?”

Đinh Hạo lắc đầu. Bạch Bân lấy ra một bình nước khoáng, uống thử, thấy không lạnh lắm liền đưa cho Đinh Hạo: “Vậy em uống nước đi?” Đinh Hạo nhận lấy uống một hơi. Lúc trước cậu đã đoạt một chai nước của Lý Thịnh Đông uống hết, cũng không khát lắm, cầm cái bình trong tay nhàm chán chơi đùa.

Bạch Bân lâm thời muốn sửa lại địa điểm, bảo Tiểu Lý lái xe đưa hai người về nhà. Anh thấy Đinh Hạo như vậy nghỉ ngơi ở nhà sẽ tốt hơn, dù sao cũng ấm áp hơn trường học. Tiểu Lý lái xe vâng một tiếng, chỉnh độ ấm trong xe cao lên một chút, chuyển tay lái trực tiếp đến nhà Bạch Bân.

Đến nhà rồi, Bạch Bân lại đo nhiệt độ của Đinh Hạo một lần nữa, hơn 37 độ, không nghiêm trọng lắm. Dọn dẹp giường và chăn cho Đinh Hạo nằm, lại đem nước đến cho cậu uống thuốc hạ sốt. A-mi-đan của Đinh Hạo dễ nhiễm trùng, chỉ uống thuốc cảm thì hiệu quả không tốt.

Dì Ngô bưng một chén canh tới, gõ cửa: “Đinh Hạo đã ngủ chưa?” Dì không nghĩ hai người muộn như vậy còn về, nghe thấy Bạch Bân nói Đinh Hạo bị bệnh liền nhanh chóng đi nấu một chén canh gừng.

Bạch Bân nhận lấy, để ở một bên nói cảm ơn với dì Ngô: “Canh vẫn còn nóng, chút nữa con sẽ bảo em ấy uống ngay, dì cứ đi ngủ đi.”

Dì Ngô lại liếc mắt một cái, thấy Đinh Hạo chôn mình trong chăn chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, mũi đỏ bừng, khiến người khác đau lòng: “Nếu buổi tối có việc thì gọi dì nhé. Phòng khách và phòng bếp đều có nước ấm mới đun, cũng có nước sôi đã để nguội rồi, để Hạo Hạo uống nhiều chút, nhé.”

Bạch Bân gật đầu đáp ứng, lúc này mới tắt đèn lên giường đi ngủ. Đinh Hạo xê dịch lùi ra: “Anh không đọc sách à?”

Bạch Bân ôm cậu kéo lại. Hai người vẫn cùng giường cùng chăn, Đinh Hạo như vậy trực tiếp bị Bạch Bân ôm vào trong lòng, lập tức thấy ấm áp. Bạch Bân ghé sát vào trán cậu cọ cọ: “Không đọc.” Tại sao lại thấy có vẻ nặng hơn nhỉ? Đáng lẽ ra không nên mềm lòng, trực tiếp bắt em ấy đi bệnh viện là xong…. Bạch Bân có chút hối hận. Đinh Hạo mỗi lần bị bệnh đều sẽ làm nũng, anh cũng theo bản năng tìm lý do cho mình không đưa cậu đi bệnh viện, vạn nhất sốt cả đêm thì biết làm sao bây giờ?

Ánh mắt Đinh Hạo không mở nổi lên nữa. Cậu đã mệt mỏi một ngày, lại đấu trí đấu dũng cùng Lý Thịnh Đông kia, ngồi xe máy bị gió lạnh thổi phần phật đau hết cả đầu, hiện tại nhớ lại đã thấy khó chịu: “Cách xa tôi ra một chút đi? Lỡ đâu lại lây sang anh…”

Trả lời cậu chính là một vòng tay khẽ ve vuốt sau lưng, thật ấm áp, từng chút từng chút một an ủi cậu. Đinh Hạo dán sát Bạch Bân cọ cọ, dần dần ngủ say.

Một đêm này ngủ thật ngon, cảm giác ấm áp dào dạt vờn quanh. Đinh Hạo có một giấc mơ.

Cậu mơ thấy mình không biết như thế nào lại ngồi ở trên xe máy, gió thổi rất lớn, mắt cơ hồ không mở ra nổi, chỉ có thể sống chết bám chặt lấy người phía trước. Người nọ đi đặc biệt nhanh, bên tai đều là tiếng gầm rú của xe máy.

Đinh Hạo chợt bất an. Cậu kéo kéo người phía trước muốn bảo hắn dừng lại, nhưng xe càng chạy càng nhanh, con đường phía trước bỗng nhiên biến mất, không còn đường nữa, là vực thẳm! Đinh Hạo sợ tới mức hét lên, xe máy vẫn phóng thật nhanh, nhảy lên một cái chở bọn họ rơi vào trong vực sâu…

“Hô___” Đinh Hạo giật mình tỉnh, lau mồ hôi lạnh, tim đập thực nhanh, vẫn còn bị vây tại cảm giác sợ hãi trong mơ.

Người bên cạnh đã đi rồi. Gối như trước đã được xếp dọn chỉnh tề, ở trên có một tờ giấy, là Bạch Bân lưu lại, nói đi học trước, bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ xin phép cho cậu.

Đinh Hạo xem xong bèn buông tờ giấy ra. Độ nóng trên trán đã giảm bớt, đầu cũng không vựng vựng nữa. Bệnh trạng cảm mạo đã biễn mất. Đinh Hạo thấy thân thể của mình đã tốt lắm, ngồi dậy vừa định đi xuống, bỗng nhiên phát giác có một chỗ không thích hợp.

Vươn tay dò xét, quả nhiên, trong quần lót một mảnh lạnh lẽo.

Mặt Đinh Hạo đen xì, con mẹ nó đêm qua cậu thế nhưng mơ… Đinh Hạo ôm lấy chăn kêu rên một tiếng: “Ngươi giỏi lắm Lý Thịnh Đông chết tiệt!!!”

Buổi tối lúc Bạch Bân về liền nhìn thấy Đinh Hạo tự giác ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn ăn chờ anh, ngay cả bát đũa cũng đã xếp chỉnh tề, chuyện này thực kỳ quái, sao lại đột nhiên nghe lời như vậy? Đặt túi sách sang một bên tiến tới thử nhiệt độ trên trán cậu, ừm, không nóng…

Đinh Hạo cũng không trốn, ngồi đàng hoàng ở đó. Bạch Bân thấy thú vị, hôn cậu một cái, lúc này đứa nhỏ kia né tránh, ngay cả ghế dựa cũng suýt bị đạp đổ. Dì Ngô trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh liền ló đầu ra nhìn: “Làm sao vậy? A, Bạch Bân về rồi à… Còn một ít đồ ăn thôi, lập tức xong ngay đây, chờ một lát!” Lại quay đầu vào phòng bếp xào xào nấu nấu.

Đinh Hạo bưng bát dịch dịch ghế sang bên cạnh. Bạch Bân cũng không trêu cậu nữa, đi thay quần áo, rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm. Lúc ăn cơm buổi tối Đinh Hạo gắp cho anh một chiếc cánh gà, Bạch Bân nở nụ cười: “Hôm nay anh nghe thấy một thứ rất thú vị, là chuyện về em.”

“Về tôi?” Đinh Hạo ngẩng đầu lên nhìn anh, cau mày suy nghĩ nửa ngày: “Gần đây tôi không làm gì khiến người khác bắt được đi?” Đứa nhỏ nghịch ngợm này cảm thấy, chỉ có bị bắt được thôi, chuyện bình thường không tính.

Bạch Bân gắp một đũa rau xanh cho Đinh Hạo. Đinh Hạo không thích ăn, vừa định lấy ra, chợt nghe người bên cạnh nói: “Hội diễn đêm qua, lúc trường học XX có tiết mục là vũ đạo Mông Cổ, người diễn mặc trang phục thống nhất thực xinh đẹp, đều là váy Mông Cổ màu trắng…”

Đinh Hạo yên lặng ăn rau xanh trong bát.

Bạch Bân lại gắp một đũa cà rốt cho cậu, ngữ khí thực ôn hòa: “Hơn nữa, còn có một cô bé, ừm, nghe nói là hoa khôi trường XX, lúc đi đường không cẩn thận ngã sấp xuống…”

Đinh Hạo đem cà rốt khó ăn kia nuốt vào trong bụng.

Bạch Bân lại gắp thêm cho cậu một đũa cà rốt, còn nhiều hơn cả hồi nãy: “Ngã vào một chỗ thật đặc biệt, vừa lúc ngã vào lòng ngực một người đang ngồi xem diễn ở đó, nghe người ta nói, cái người thực có diễm phúc kia gọi là Đinh Hạo.” Bạch Bân gắp một đũa măng tây cho cậu, xanh biếc xanh biếc đặt lên trên cà rốt “Chỉ là anh không rõ, đấy là khu vực ghế của trường học các trấn đúng không? Hạo Hạo, ngày hôm qua em bị cảm mạo anh còn chưa kịp hỏi, em ngồi ở chỗ nào vậy?”

Đinh Hạo cúi gằm mặt vào bát, ăn sạch sẽ cái bát được gắp cho kia.

Dì Ngô nghe đến đây thực hứng thú: “A, Hạo Hạo đây là trộm kết giao bạn gái sao?” Đinh Hạo thiếu chút nữa bị nghẹn cơm, lúc này ngay cả Bạch Bân cũng ngừng ăn nhìn sang cậu. Đinh Hạo vội vàng làm sáng tỏ: “Không có! Dì, con ngay cả mặt của bạn ấy cũng chưa nhìn thấy mà! Hoàn toàn là sự kiện ngẫu nhiên, nếu con biết tự nhiên có chuyện như vậy, có đánh chết con cũng không ngồi ở chỗ đó…”

Bạch Bân nở nụ cười, gắp cánh gà trong bát mình lên cắn ăn. Khó trách Đinh Hạo thích ăn gà. Bạch Bân thấy món gà chua ngọt tối nay hương vị thật không tệ. Bạn nhỏ Bạch bắt nạt người bắt nạt đến thoải mái lần đầu tiên ăn luôn hơn phân nửa chỗ gà chua ngọt. Đáng thương Đinh Hạo mới khỏi cảm mạo, bị lấy lý do ‘ăn nhiều thức ăn nhẹ tốt cho dạ dày’ bắt trở thành con thỏ bị gắp thật nhiều rau dưa.

Lúc buổi tối đi ngủ Đinh Hạo thấy trong miệng đều là vị cà rốt, đánh răng hai lần rồi mới lên giường. Bạch Bân đang mở đèn bàn đọc sách, thấy cậu lại gần cũng không ngẩng đầu. Đinh Hạo liền trèo qua người anh, cậu luôn ngủ bên trong mà, lúc vào trong chăn còn cảm thấy bị Bạch Bân trêu đùa, yên lặng quay lưng.

Bạch Bân buông sách, sờ sờ đầu cậu: “Hôm qua về như thế nào vậy?”

Đinh Hạo không thèm quay đầu lại, hờn dỗi: “Không phải anh biết à?”

Bạch Bân cúi đầu hôn lên lỗ tai cậu: “Đi cùng Lý Thịnh Đông à? Về muộn quá đợt không được xe công cộng mới bị đông lạnh đến cảm mạo đúng không?”

Đinh Hạo vươn tay nắm lấy lỗ tai. Cậu thấy hơi ngứa, mơ mơ hồ hồ trả lời: “Ừm, gió thổi nên bị cảm.”

Bạch Bân ‘à’ một tiếng, tựa hồ không quá hứng thú với vấn đề này, buông sách, từ sau lưng ôm lấy Đinh Hạo, lại hỏi: “Đêm qua cô bé kia… Em có muốn biết tên, lớp không? Có không?”

Đinh Hạo cảm thấy da đầu run lên. Câu hỏi này của Bạch Bân rất quỷ dị, dường như giống thằng nhóc Lý Thịnh Đông kia hỏi người yêu vậy. Nếu cậu trả lời muốn biết thì mới là đồ ngốc! Huống hồ cậu thật sự không có hứng thú với cô bé kia, trước không cao sau không mẩy. Đinh Hạo thành thật lắc lắc đầu, tỏ vẻ không muốn biết.

Bạch Bân nở nụ cười, thanh âm nói chuyện thực nhẹ: “Anh vừa thấy quần áo của em trong phòng tắm, thật khó gặp, Hạo Hạo… Lúc ban ngày em giặt quần lót à?” Thanh âm tựa hồ mang theo nhiệt độ, qua lỗ tai vờn đến mặt Đinh Hạo, nóng bừng.

“Đêm qua em ra một thân mồ hôi. Anh đã đổi quần áo cho rồi, quần lót cũng mới đổi… Sao lại phải giặt vậy?” Người phía sau vẫn còn hỏi. Đinh Hạo siết chặt tay không nói lời nào, tai hồng rực.

Bạch Bân ôm cậu xoay người lại, sờ sờ mặt đứa nhỏ trong lòng, mang theo ý tứ đùa giỡn thăm dò: “Hạo Hạo, có phải em mơ thấy cô bé mặc trang phục Mông Cổ kia không?”

Đinh Hạo không chịu ngẩng đầu lên, nhưng vẫn trả lời: “Không, tôi mơ ngồi xe máy, vừa phóng liền bị ngã!”

Bạch Bân thực mẫn cảm, lập tức nhíu mày: “Sao em lại mơ thấy xe máy? Ban ngày em từng ngồi xe máy rồi sao?”

“…”

“Đi xe máy với ai?”

“…Lý Thịnh Đông”

“Em mơ thấy Lý Thịnh Đông?!”

“Không! Chủ yếu là xe máy, tiếp theo mới là Lý Thịnh Đông!!”

Nước mắt ào ào chảy ngược trong lòng Đinh Hạo, đem gia phả Lý Thịnh Đông ra niệm một lần lại một lần. Cậu thấy, kiếp sống ăn chay tối hôm nay vẫn chưa tính là đau khổ, đây mới bắt đầu thời kỳ chịu khổ của mình thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.