Bạch Kiệt rốt cục cảm thấy chơi đã đủ, mỹ mãn đi ngủ. Đinh Hạo thua thê thảm vẻ mặt buồn thiu cầm tờ giấy nợ cũng thất thểu về phòng. Bạch Bân ngồi bên giường cất hộ cậu tờ giấy, an ủi: “Ván cuối cùng chơi không tệ, thắng rất hay.”
Đinh Hạo vươn tay đụng đụng Bạch Bân: “Đừng nói nữa. Ván cuối cùng Bạch Kiệt nhường thôi. Vẻ mặt đồng tình đấy cũng quá rõ ràng rồi?” Đinh Hạo nằm lên trên giường đã được Bạch Bân thu dọn sạch sẽ, làu bàu: “Bao nhiêu năm không đánh bài nên mới như vậy. Cứ đợi đấy, chờ tôi quen thuộc rồi sẽ chơi tiếp, đến lúc đó đừng có nói gì”
Bạch Bân cũng nằm xuống bên cạnh cậu, vươn tay chọc chọc mặt Đinh Hạo: “Đương nhiên là Hạo Hạo đã đánh bài nhiều năm rồi, anh biết là em cố ý nhường Bạch Kiệt mà. Hạo Hạo cũng muốn làm em ấy vui vẻ đúng không?” Bạch Bân nắm tay Đinh Hạo, tự tin thì thầm: “Anh biết em là bồi Bạch Kiệt chơi thôi, Hạo Hạo rất giỏi, Bạch Kiệt vẫn chưa phát hiện tâm tư của em đâu, ha ha.”
Đinh Hạo mở to mắt, mỉm cười nhìn Bạch Bân: “Tại sao anh nhìn ra được vậy?”
Bạch Bân chỉ cần nhìn Đinh Hạo nở nụ cười đã cảm thấy trong lòng vui vẻ, ghé sát vào cụng cụng trán cậu: “Anh biết mà, anh cũng giống Hạo Hạo thôi. Bạch Kiệt dù thích số học nhưng cũng phải chậm rãi thích chơi đùa cũng nó nữa. Anh thấy trước tiên nên dùng trò đánh bài để dạy em ấy.”
Đinh Hạo ngập ngừng một chút. Thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-thu/2237414/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.