Đinh Hạo tỉnh dậy từ rất sớm, nhưng không dám đứng lên, bởi vì… cậu đái dầm, thật con mẹ nó dọa người!! Đinh Hạo khóc không ra nước mắt. Cậu thật sự không có cảm giác gì hết mà, không phải tối hôm qua chỉ uống nhiều hơn một chén canh gà thôi sao? Đây nhất định do Bạch Lộ nguyền rủa, đúng vậy, nhất định là như thế. Đinh Hạo cậu dù gì cũng là người hai mươi mấy tuổi đầu, sao có thể đái dầm như vậy chứ??
Trong lúc Đinh Hạo còn đang giả bộ ngủ, bác sĩ đã dẫn y tá đến kiểm tra phòng bên ngoài. Bạch Bân tỉnh giấc, cựa mình muốn ngồi dậy, Đinh Hạo gấp gáp, vội vàng sống chết túm chặt lấy quần áo không cho anh động! Đùa sao! Bạch Bân mà dậy thì không phải mọi việc vỡ lở à?! Không dậy, có đánh chết cậu cũng không dậy!!
Đinh Hạo nằm trên giường gắt gao giữ chặt Bạch Bân, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng. Bạch Bân có lẽ cũng biết có chuyện không ổn, thân mình cứng nhắc, cũng không động đậy. Đinh Hạo chợt nhớ ra, Bạch Bân có bệnh khiết phích. Trong giây lát cậu có xúc động muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi, hu hu, nội ơi nội, ở đây quá đáng sợ, con phải về nhà…
Đinh Hạo còn đang giãy dụa trong tư tưởng, chăn ‘phốc’ một tiếng đã bị lật tung ra: “A? Ta cứ thắc mắc mãi tại sao bên giường lại có nước, hóa ra ở đây có một cậu nhóc quên không khóa vòi nước nhỏ của mình, ha ha ha ha!”
Tôi… Chết tiệt!
Đinh Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-thu/2237357/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.