Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi hôn lễ của Thương Mặc và Đỗ Thác, Viên Diệp cứ lang thang vô định bước trên đường.

Bầu trời trong xanh, không khi mát mẻ, trong lễ đường kia là một cặp đôi vừa xinh đẹp vừa hạnh phúc, chỉ có lòng Viên Diệp là nhói đau.

Tuy biết mình và Thương Mặc không có khả năng bên nhau, nhưng khi thấy đối phương kết hôn cùng người cậu ấy yêu, cho dù có cảm thấy vui vẻ, y vẫn không thể nào ngăn được cảm giác chua xót nặng nề nơi lồng ngực.

Viên Diệp ngồi xuống một chiếc ghế mây ven đường. Y cúi đầu hồi tưởng lại những tháng ngày mình và Thương Mặc bên nhau.

Những tháng ngày ấy là hồi ức trân quý nhất mà Viên Diệp luôn giữ trong lòng. Hơn nữa, Viên Diệp biết đó sẽ còn là những kỉ niệm chống đỡ cho y, giúp y bước tiếp trên chặng đường sau này.

Viên Diệp đã từng nghĩ tương lai mà Thương Mặc nói với y rằng khi về già, hai người về quê sống những tháng ngày yên bình sẽ là kết cục tốt nhất. Khi ấy sẽ chỉ còn hai người bọn họ cùng với đủ loại đồ ăn, trồng cây chăm hoa, cuộc sống hạnh phúc thư thái biết nhường nào.

Nhưng hiện giờ... Y xót xa lắc đầu.

Viên Diệp cứ ngồi mấy tiếng liền đến khi chuông điện thoại reo vang, là Thương Mặc gọi điện hỏi y đang ở đâu.

Lúc này Viên Diệp mới ngẩng lên nhìn xung quanh, y nhận ra mình cũng không biết đây là đâu. Vì không muốn Thương Mặc phải lo lắng cho mình trong ngày kết hôn của cậu, Viên Diệp bèn nói vào điện thoại: "Tớ đang trên đường ra sân bay."

Quả nhiên, bên kia truyền đến tiếng oán trách: "Diệp tử, hôm nay là ngày tớ kết hôn, sao cậu chỉ tới một lúc đã đi thế này..."

Nghe giọng Thương Mặc khiến mắt Viên Diệp cay xè. Y nhắm mắt lại: "Hôm nào có thời gian tớ sẽ tạ tội với cậu sau. Giờ tớ phải lên máy bay rồi, tạm biệt nhé. À, chúc cậu hạnh phúc."

Viên Diệp không biết mình đã nói ra bốn chữ chúc cậu hạnh phúc như thế nào, y chỉ biết rằng sau khi nói xong, nước mắt đã giàn giụa trên mặt, chảy cả vào trong miệng, xuống cằm.

Vì không muốn Thương Mặc nhận ra nên nói xong y lập tức cúp máy.

Cúp máy rồi Viên Diệp vẫn còn ngồi thêm một lúc nữa. Y biết tình cảm của mình sẽ chỉ mang đến gánh nặng cho Thương Mặc. Cho dù Thương Mặc không biết nhưng Đỗ Thác đã nhận ra. Nói tóm lại, phần tình cảm này chỉ có thể bám bụi trong lòng y, hoặc tốt nhất là tan thành mây khói.

Một lúc sau, Viên Diệp lấy điện thoại ra chuẩn bị tra đường về, ai ngờ trên mặt đất bắt đầu có hạt mưa, hơn nữa mưa còn càng lúc càng lớn.

Cả người Viên Diệp cứng đờ. Y rũ mắt cười khẽ, quả nhiên ông trời cũng cảm thấy y thật đáng thương nên rớt xuống vài giọt nước mắt sao?

Viên Diệp cố gắng chạy thật nhanh theo hướng dẫn trên bản đồ. Ở đây y chẳng quen ai hết, trời mưa lớn thế này mà không nhanh tìm được chỗ trú, y sẽ ướt sũng mất thôi.

Giây tiếp theo, Viên Diệp bỗng nhiên không còn cảm nhận được mưa rơi trên người mình nữa. Không những thế, trong tầm mắt y còn xuất hiện thêm một đôi giày trượt ván màu trắng của nam.

Y ngước lên, thấy Nghiêm Diệc đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, trên tay hắn còn cầm một chiếc ô.

*

Trong khách sạn, Viên Diệp vừa tắm nước nóng đi ra thì Nghiêm Diệc cầm cơm hộp bước vào.

Y ngẩn người. Đúng lúc ấy, bụng y rất hợp tình hợp lí mà kêu vang khiến mặt Viên Diệp lập tức đỏ bừng.

Nghiêm Diệc đi về phía sô pha đặt hộp cơm xuống bàn trà. Hắn liếc sang Viên Diệp đang mặc áo tắm rồi đứng lên cầm máy sấy, nói với y: "Lại đây sấy tóc đi."

Viên Diệp chần chờ nhìn Nghiêm Diệc rồi lắc đầu: "Không cần đâu."

Nghe vậy, ánh mắt Nghiêm Diệc ảm đạm đi thấy rõ. Nhưng sau đó hắn vẫn cầm khăn tới giúp Viên Diệp lau tóc.

Viên Diệp không né tránh. Y cúi đầu tùy ý để Nghiêm Diệc lau tóc cho mình.

Sau vài phút, Nghiêm Diệc thấy tóc y đã khô bèn bỏ khăn ra, nói với Viên Diệp: "Em ăn đi, nếu không cơm sẽ nguội mất."

Viên Diệp ngẩn người, khi y hoàn hồn lại Nghiêm Diệc đã cầm khăn đi vào phòng tắm. Bụng y lúc này lại biểu tình một lần nữa, Viên Diệp nhìn cơm hộp trên bàn, cuối cùng cắn môi ngồi xuống ăn cơm.

Nghiêm Diệc treo khăn vào phòng tắm, khi đi ra, nhìn thấy Viên Diệp đang cúi đầu tao nhã ăn cơm, khóe môi hắn cũng bất giác cong lên.

Hắn đi đến ngồi cạnh Viên Diệp. Viên Diệp lại vì hành động này của Nghiêm Diệc mà cứng cả người, động tác ăn cơm cũng ngừng lại.

Nghiêm Diệc không nói gì mà chỉ ngồi cạnh y, nhìn y ăn cơm.

Mặc dù không nhìn sang, Viên Diệp vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của đối phương.

Thật vật vả mới có thể ăn xong trong tình trạng như vậy, khi Viên Diệp chuẩn bị buông đũa, Nghiêm Diệc ngồi cạnh y bất ngờ lên tiếng: "Không ăn nữa sao?"

Viên Diệp ngẩn người, y nhìn thoáng qua chỗ đồ ăn mình để lại, đúng là có hơi nhiều, chỉ là sức ăn của y vốn không lớn. Viên Diệp lắc đầu đáp: "Tôi ăn no rồi."

Nghiêm Diệc trầm mặc một lát rồi mới nói: "Vậy thì được rồi."

Hắn nói xong câu này, không khí lại lập tức quay về trạng thái trầm mặc.

Một lúc sau, điện thoại của Viên Diệp vang lên, bầu không khí ngượng ngùng này mới được phá vỡ.

Người gọi đến là Kiều Lẫm, anh hỏi y khi nào về nước.

Viên Diệp cắn môi trả lời anh: "Mai em sẽ về."

Nếu giờ không phải là buổi tối, Viên Diệp sẽ mua vé bay về luôn.

Sau khi y cúp máy, Nghiêm Diệc bỗng quay sang hỏi: "Em mua vé máy bay chưa?"

Viên Diệp lắc đầu.

Vậy thì để tôi mua vé cho chúng ta luôn." – Nghiêm Diệc vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

Viên Diệp sửng sốt nhìn hắn: "Sao lại thế?"

Nghiêm Diệc quay sang nhìn y, thấy vẻ mặt Viên Diệp đầy phức tạp, trong lòng hắn cũng trùng xuống. Hắn ngồi gần lại, nhẹ giọng nói với y: "Em không biết sao? Không phải trước đây tôi đã nói với em rồi hay sao?"

Viên Diệp bị động tác của hắn dọa cho cả kinh, cả người theo phản xạ lui về phía sau. Y né tránh nhìn xuống dưới, cắn cắn môi.

Đúng là năm đó Nghiêm Diệc đã thổ lộ với y, nhưng sau khi bị y cự tuyệt vài lần, hắn liền biến mất không thấy tăm hơi. Viên Diệp nghĩ như vậy có nghĩa là hắn đã từ bỏ rồi. Sau thời gian dài biến mất như vậy, giờ hắn quay lại nói những lời này, sao y có thể dễ dàng tin tưởng được.

Nghiêm Diệc thấy vậy, biết Viên Diệp đang để ý đến chuyện sau khi theo đuổi y một thời gian hắn biến mất không rõ tung tích, vì thế bèn lên tiếng giải thích: "Lúc trước gia đình tôi biết chuyện tôi theo đuổi em nên nhốt tôi ở trong nhà không cho ra ngoài, còn thu cả điện thoại của tôi nữa. Vì chuyện này mà tôi cũng đã làm loạn ở nhà một thời gian. Nhưng may là giờ mẹ tôi đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, vì vậy tôi mới có thể đến đây tìm em."

Viên Diệp không nói gì, chỉ tiếp túc ngơ ngác nhìn xuống đất.

Nghiêm Diệc thấy y không nói gì nên không khỏi nóng nảy: "Chuyện này là thật. Giờ tôi sẽ gọi cho chú tôi để ông ấy làm chứng."

Dứt lời, Nghiêm Diệc lập tức mở điện thoại gọi cho Nghiêm Gia Hàn.

Viên Diệp nghe vậy bèn lắc đầu đáp: "Không phải tôi không tin."

Động tác trên tay Nghiêm Diệc dừng lại. Hắn ngẩng lên nhìn Viên Diệp.

Viên Diệp nói tiếp: "Chỉ là chuyện này không liên quan đến tôi, vậy nên cậu không cần nói những điều này với tôi làm gì."

Mắt Nghiêm Diệc ảm đạm hẳn đi, hắn xiết chặt di động rồi lại thả ra, Nghiêm Diệc nói: "Sao có thể không liên quan tới em được. Em là người tôi muốn ở bên cả đời, hơn nữa người nhà tôi cũng sẽ chỉ nhận mình em làm con dâu."

Nghe thấy hai chữ "Con dâu" khiến mặt Viên Diệp đỏ bừng, y lắc đầu: "Nhưng mà, tôi không muốn..."

Những lời sau đều bị chặn lại bởi một nụ hôn.

Một giây sau, Nghiêm Diệc rời khỏi môi Viên Diệp, hắn nhìn y gần trong gang tấc, nói: "Có cảm giác không?"

Nụ hôn này khiến Viên Diệp sững sờ ngồi im, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.

Nghiêm Diệc thấy y ngơ ngác thế này rất đáng yêu, hắn cười nói: "Thật ra cũng không phải là không có cảm giác phải không?"

Viên Diệp vừa mới hoàn hồn nghe thấy những lời này mặt lại tiếp tục đỏ bừng, y rũ mắt, lông mi khẽ run rẩy.

Lần đầu và nụ hôn đầu của y đều bị Nghiêm Diệc đoạt đi. Lần bị xâm hại kia đối với Viên Diệp chính là một nỗi nhục nhã, do đó y không hề muốn nhớ lại. Có lẽ đó cũng là lần y mất nụ hôn đầu, vậy nên Viên Diệp cũng chẳng muốn nhớ làm gì. Giờ khi Nghiêm Diệc hôn mình, Viên Diệp cứ nghĩ bản thân y sẽ cảm thấy ghê tởm với hành động của hắn, nhưng trong lòng lại không hề có cảm giác ấy.

Nghĩ đến đây, y không khỏi cảm thấy khổ sở.

Nghiêm Diệc thấy nét mặt Viên Diệp không đúng lắm, biết y lại đang suy nghĩ lung tung, hắn bèn sờ tóc y, nhẹ giọng nói: "Em xem, trong lòng em cũng không phải là chán ghét tôi. Điều này có nghĩa là tôi vẫn còn có cơ hội, cơ hội theo đuổi em."

Viên Diệp nghe vậy bèn nghiêng đầu tránh khỏi cánh tay đang giữ đầu mình của Nghiêm Diệc, y cắn môi: "Nói như cậu thì tôi không ghét rất nhiều người, có phải bọn họ đều có cơ hội không?"

Nghiêm Diệc nhíu mày, hắn hít vào một hơi, giọng bất thiện hỏi: "Rất nhiều người? Còn có ai hôn em nữa?"

Viên Diệp trừng mắt không nói.

Nghiêm Diệc thấy vậy, biết là mình đã chọc giận người kia*, vì thế hắn tiến đến trước mặt y, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ sai rồi. Nhưng thật may vì tôi nghĩ sai, nếu không tôi sợ mình sẽ... với những người đó mất."

Trên wikidich dịch là "vỗ mông nhầm con ngựa ô", mình đoán là chế từ câu "vỗ mông ngựa" ý chỉ người đang đi lấy lòng người khác, nhưng vì không có bản raw nên cũng không thể tra cho tường tận được. Ai biết thì chỉ mình với nha. Cảm ơn mọi người
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.