Tuy Đỗ Thác vẫn bị bao thành xác ướp, nhưng đôi mắt hắn lộ ra ngoài vẫn có thể thấy được sự dịu dàng khi nhìn Thương Mặc, thoạt nhìn ngốc nghếch đến lạ, cũng ấm áp đến lạ.
Thương Mặc ngồi dậy, trên mặt có chút hồng, ánh mắt cũng lộ ra vẻ né tránh. Cậu trốn tránh ánh nhìn của Đỗ Thác, sau đó dường như nhớ ra điều gì, Thương Mặc mở điện thoại lên nhìn đồng hồ, hóa ra đã sáu giờ sáng.
Đỗ Thác thấy cậu lấy điện thoại ra lại tưởng rằng cậu thà nghịch điện thoại còn hơn nói chuyện với mình, vì vậy hắn bèn nắm lấy tay cậu, khẽ buông ra rồi lại nắm chặt lại. Thương Mặc tất nhiên là cảm nhận được. Cậu tưởng hắn không thoái mái ở đâu đó nên cất điện thoại vào túi, nhìn Đỗ Thác hỏi: “Anh thấy không khỏe sao?”
Thương Mặc ngước lên, bắt gặp ánh nhìn dịu dàng có thể dìm chết người của Đỗ Thác. Bấy giờ cậu mới biết hắn không phải không khỏe, hắn chỉ làm động tác nhỏ đó để cậu chú ý mà thôi.
Mặt Thương Mặc lập tức nóng bừng. Cậu rũ mắt, cảm thấy có chút ngại ngùng.
Đỗ Thác nắm tay cậu đưa lên, nhưng vì không đủ lực nên chỉ có thể nâng lên một hai phân lại hạ xuống. Thương Mặc cũng không biết hắn đưa tay lên để làm gì, vì vậy cậu nâng mắt, nghi hoặc nhìn hắn.
Đỗ Thác thấy vậy lại càng cố gắng đưa tay lên, nhưng mỗi lần đều chưa tới một hai giây đã phải hạ xuống. Thương Mặc nhìn mà đau lòng, cậu hỏi: “Rốt cuộc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-cong-cau-buong-tha/3573823/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.