Một thời gian sau, trước năm mới một ngày.
Thương Mặc và Viên Diệp vội vàng tổng vệ sinh.
Sau khi hoàn thành xong, hai người xụi lơ ngồi trên ghế sa lông, thở phào một hơi thật dài.
Bữa tối hôm ấy rất đơn giản, vì quá mệt mỏi, cả hai chỉ nấu mỳ rồi luộc trứng, vậy nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rất ngon.
Ăn xong, hai người trở về phòng đi tắm rồi ngủ, hôm nay đã vất vả cả ngày, bây giờ thật sự ai cũng mệt rồi.
Tắm xong, Thương Mặc theo thói quen đi kéo rèm, nhưng ánh sáng chợt lóe đêm hôm ấy cùng câu nói kia của Ngụy Minh bỗng trở lại trong đầu khiến cậu sợ run đứng ở trước cửa sổ một hồi. Một lúc sau, Thương mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài không có bất kì tia sáng nào mới lắc đầu cười khẽ một tiếng, vươn tay kéo rèm.
Xem ra Đỗ Thác thật sự đã buông tha cậu rồi, ánh sáng chợt lóe kia phỏng chừng cũng chỉ là bản thân cậu hoa mắt. Còn câu nói kia của Ngụy Minh có lẽ cũng chỉ là thuận miệng mà thôi.
Thương Mặc tắt đèn, cuộn tròn trong chăn. Dường như vì ngày hôm nay tổng vệ sinh rất mệt mỏi, vậy nên cậu chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Dưới tầng, Đỗ Thác đang tựa vào một thân cây, đôi mắt thâm sâu nhìn lên căn phòng của Thương Mặc.
Sau sai lầm lần trước, về sau mỗi lần đến hắn đều đỗ xe ở xa rồi đi bộ vào. Hắn cũng không dám mang theo thuốc lá, chỉ dám đứng ở đó nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-cong-cau-buong-tha/3573814/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.