Đỗ Thác nhếch môi, trong mắt lập lòe ánh sáng kì lạ. Hắn đáp: “Không cần đâu. Giờ cậu còn chưa bắt đầu quay, chưa có thu nhập…”
Lâm Sinh nghe vậy có chút ủ rũ gục đầu xuống. Quả thật là giờ trên người cậu không còn xu dính túi, tiền khách sạn bây giờ cũng là Đỗ Thác trả giúp. Nhưng bữa cơm này cậu vẫn muốn mời. Lâm Sinh nâng mắt, nhìn điện thoại, cười hì hì đáp: “Vậy… Khi nào có tiền tôi mời anh ăn cơm được không?”
“Nói sau đi.” – Đỗ Thác vừa lật tài liệu vừa đáp.
Lâm Sinh thấy trong điện thoại truyền đến tiếng lật giấy. Cậu sửng sốt, giờ là mười giờ sáng, đối phương lại là tổng tài của tập đoàn Đỗ thị, chắc chắn không thể nhàn nhã như mình, cậu gọi vào giờ này nhất định là đã quấy rầy hắn làm việc. Lâm Sinh le lưỡi giải thích: “Thật ngại quá, tôi không để ý đến thời gian nên quấy rầy công việc của anh. Lúc nãy khi đạo diễn Hứa gọi điện thông báo tôi được nhận, tôi đã nghĩ phải báo cho anh trước tiên, vậy nên mới quên mất giờ giấc…”
Đỗ Thác nhẹ giọng ừ một tiếng, khiến người nghe không nhìn ra được tâm tình của hắn.
“Vậy… Anh làm việc tiếp nhé, tôi cúp máy trước.” – Lâm Sinh cho rằng đối phương sinh khí, nghĩ muốn cúp máy thật nhanh để không làm phiền hắn nữa.
Cậu vừa dứt lời, giọng Đỗ Thác cũng truyền đến, lại là một chữ ừ nữa.
Sau đó, hắn cúp máy.
Lâm Sinh nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, khuôn mặt lại nhăn thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-cong-cau-buong-tha/3573810/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.