Đỗ Thác phải đứng một lúc mới từ từ lại sức, nhưng vì đã chịu hai phát súng nên giờ tay cũng không còn sức để lên đạn, thậm chí còn không nâng nổi tay lên.
Sở Hoài thấy vậy, đáy mặt hiện lên một tia tình cảm không nói rõ. Gã nhìn máu chảy xuôi theo cánh tay của Đỗ Thác rồi dời ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Đỗ tổng cần gì phải làm như vậy.”
Đỗ Thác nắm chặt súng, nhếch môi: “Sao cơ?”
Sở Hoài hất cằm: “Chỉ cần ngài đáp ứng bốn điều kiện tôi vừa đề xuất, tôi sẽ lập tức thả người ngay, Đỗ tổng hà tất gì phải tự hại bản thân như vậy!”
Đỗ Thác nghe vậy vẫn chỉ cười khẽ một tiếng. Hắn nhìn Sở Hoài, khuôn mặt vừa bình tĩnh vừa bất đắc dĩ: “Tôi cũng nói rồi, ba điều kiện đầu tôi chắc chắn sẽ đáp ứng, nhưng điều kiện thứ tư, cho dù có đáp ứng, tôi cũng không thể làm được.”
“Không đáp ứng được hay không buông bỏ được tình cảm này?” – Sở Hoài gắt gao nhìn Đỗ Thác.
Đỗ Thác cong môi, vân đạm phong khinh nói: “Cả hai.”
Sở Hoài ngẩn ra, trầm mặt không nói nữa.
Đỗ Thác đứng lâu như vậy nhưng tay trái vẫn không có chút lực nào, sức bên tay phải cũng không lớn, vì vậy bèn đưa súng cho Sở Hoài, nói: “Tay chân tôi không còn sức rồi, nhờ Sở tiên sinh bắn giúp tôi phát cuối vậy.”
Sở Hoài không nhận mà chỉ lạnh lùng nhìn khẩu súng, sau đó gã hất cằm nham hiểm nói: “Tôi không giúp được, nhưng có người có thể giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-cong-cau-buong-tha/3573803/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.