Chương trước
Chương sau
Ngụy Minh vừa vào trong bèn gọi điện cho Đỗ Thác, kể lại chuyện nhìn thấy bóng đen.

Bên Đỗ Thác đầu tiên là một khoảng im lặng, sau đó mới truyền đến thanh âm trầm thấp: “Tôi sẽ cho thêm vài người nữa tới.”

Ngụy Minh gật đầu: “Được. À, anh thật sự định tặng cho Sở Hoài mảnh đất mà gã nhắm đến kia à?”

Đỗ Thác cười lạnh một tiếng: “Tặng.”

“Giá của mảnh đất kia giờ cao đến phát điên rồi, có thể nhìn ra sau này nó sẽ sinh lời như thế nào, anh tặng cho gã chẳng phải tiện nghi cho gã quá à?” – Ngụy Minh nghe hắn nói vậy, có chút tiếc hận.

“Mảnh đất kia giờ giá cao bao nhiêu thì sau này rớt cũng thảm bấy nhiêu. Anh yên tâm, chuyện này không hề tiện nghi gì cho gã hết.” – Đỗ Thác mạnh mẽ cong môi, lạnh nhạt nói.

Đỗ Thác nhớ rất rõ chuyện của mảnh đất này đời trước. Ban đầu giá của nó được đẩy lên rất cao, dẫn đến chuyện bao nhiêu người tranh đến cướp đi, cuối cùng kết quả kiểm tra đo lường lại cho thấy dưới mảnh đất này có vật chất ảnh hưởng đến sức khỏe con người. Tin này vừa được công bố, mảnh đất ấy rớt giá xuống còn một phần ba.

“Vậy nên việc anh đi tranh giành chỉ là thủ đoạn che mắt nhằm dụ Sở Hoài rơi vào bẫy, sau đó giả vờ ban ơn lấy lòng mà tặng cho gã?” – Ngụy Minh nghe hắn nói vậy bèn nghĩ đến dụng ý của Đỗ Thác, lắc đầu cười hỏi.

Đỗ Thác cười không đáp. Hắn hỏi tránh đi: “Mặc Mặc thế nào rồi?”

“Đỗ tổng anh có hỏi sai người không. Mặc Mặc không bị thương, người bị thương là Viên Diệp.” – Đến giờ Ngụy Minh vẫn nghĩ người Đỗ Thác thích là Viên Diệp, vì vậy cười nói.

Đỗ Thác nhếch môi, lộ ra đường cằm mượt mà. Hắn nói: “Tôi biết người bị thương là Viên Diệp, nhưng người tôi yêu là Thương Mặc, vì vậy người tôi muốn hỏi cũng là Thương Mặc.”

Ngụy Minh có chút giật mình, sao điều này lại chẳng đúng như lời đồn chút nào vậy!

Hắn giả vờ ho: “Thương Mặc ấy à, cậu ấy rất tốt.”

“Sáng nay đến bệnh viện em ấy đã ăn sáng chưa?” – Đỗ Thác sợ Thương Mặc vì lo cho Viên Diệp mà bỏ bữa.

Ngụy Minh nhún vai: “Tôi nào biết, nhưng hình như từ lúc đến bệnh viện cậu ấy vẫn chưa ra ngoài. Hoặc là cậu ấy đã ăn trên đường, hoặc là vẫn chưa ăn. Nhưng lúc nãy Kiều Lẫm đến có mang theo bữa sáng, chỉ không biết cậu ấy đã ăn chưa thôi.”

“Lát nữa anh đi qua xem sao, nếu em ấy chưa ăn thì khuyên em ấy ăn.”

“Được, nhưng mà…” – Ngụy Minh do dự một lát rồi nói – “Sao anh không tự đến xem?”

Đầu dây bên kia truyền đến một khoảng im lặng. Ngay lúc Ngụy Minh cho rằng đối phương đã dập máy, hắn lại nghe được thanh âm tối tăm và bất đắc dĩ của Đỗ Thác: “Tôi đã đồng ý với em ấy là sẽ không xuất hiện nữa. Vậy nên những ngày tới ở bệnh viện, phiền anh giúp tôi để ý em ấy một chút, bên kia có động tĩnh gì cũng làm phiền anh lập tức liên hệ với tôi.”

Ngụy Minh có chút sửng sốt. Tin đồn nào cũng nói là Thương Mặc khăng khăng một mực yêu Đỗ Thác, mà giờ chuyện gì đang xảy ra đây? Nghe ngữ khí này của Đỗ Thác, rõ ràng là Thương Mặc đã chủ động yêu cầu hai người không có bất kì sự tiếp xúc nào nữa! Càng không thể tưởng tượng được là đường đường là tổng tài của tập đoàn Đỗ Thị Đỗ Thác lại phải đáp ứng! Tin đồn người Đỗ Thác thật sự thích là Viên Diệp cũng bị chính lời Đỗ Thác nói ngày hôm nay đập tan.

Tâm tình Ngụy Minh có chút phức tạp. Hắn lắc đầu: “Đây cũng đâu phải tác phong của anh, chẳng lẽ anh chấp nhận mở to mắt nhìn người mình yêu yêu đương rồi nên vợ nên chồng với người khác à?”

“Tác phong gì ở trước mặt em ấy đều biến thành hư vô. Hơn nữa, tôi không muốn đến xem em ấy bởi vì…” – Đỗ Thác dừng một chút rồi rũ mắt nói tiếp – “Có một số việc không phải cứ muốn là được, trước đây tôi chỉ biết yêu một người mà không hiểu, cũng không tôn trọng cảm xúc của người ấy, chỉ biết dùng cách của mình áp đặt lên người ta, vậy nên cho dù tôi có cố gắng đến đâu cũng không thể có được thiện cảm của người ấy, không có được tình cảm của người ấy. Nếu giờ tôi lại tiếp tục theo đuổi theo cách đó, chỉ sợ em ấy sẽ càng thêm chán ghét tôi.”

“Trước đây tôi nghĩ rằng không quan trọng là tốt hay xấu, chỉ cần để lại ấn tượng trong lòng người đó là được rồi, nhưng giờ nhìn thấy biểu tình phiền chán của em ấy đối với tôi, tôi lại cảm thấy luyến tiếc.”

“Luyến tiếc vì một người vốn dĩ trong sáng như em ấy lại bởi vì tôi mà trở nên không vui.”

Ngụy Minh sững sờ đứng im. Hắn không nghĩ rằng tình cảm Đỗ Thác dành cho Thương Mặc lại sâu sắc đến thế, thậm chí vì Thương Mặc mà có thể chịu đựng không đi quấy rầy cậu ta.

Hắn lại nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Kiều Lẫm. Kiều Lẫm luôn là một người rất mạnh mẽ, vậy nên khi hắn lựa chọn cắt đứt đoạn tình cảm này để xuất ngoại du học, một giọt nước mắt anh cũng không rơi. Thay vào đó, Kiều Lẫm lập tức thu dọn hành lý rời đi.

Khi ấy cả hai kết giao là bởi hắn nhìn trúng khuôn mặt của Kiều Lẫm, còn anh lại nhìn trúng tài năng y học của hắn!

Không hề ngọt ngào giống như những cặp đôi khác, khoảng thời gian hai người hẹn hò trôi qua rất bình thản, đến nỗi hắn còn cảm thấy có chút nhạt nhẽo. Nhiều lẫn Ngụy Minh muốn chia tay, nhưng nhìn khuôn mặt nghi hoặc của Kiều Lẫm, hắn lại nói không nên lời.

Sau này khi đã ra nước ngoài, yêu đương thêm với vài người khác, hắn lại phát hiện trong lòng trống rỗng. Mãi đến khi về nước nhìn thấy Kiều Lẫm, Ngụy Minh mới hiểu vì sao lòng hắn trống rỗng.

Bởi vì khuyết thiếu người ấy.

Nhưng giờ người ấy đã dựng lên một tấm tường rất cao, muốn tiến gần hơn với trái tim mình đã từng được ở bên trong ấy thật sự quá mức gian nan.

Hắn thở dài, xem ra bản thân với Đỗ Thác đều là hai kẻ thiên nhai luân lạc*, nhưng chuyện của hắn còn tốt hơn Đỗ Thác một chút, ít nhất Kiều Lẫm sẽ không nói thẳng với hắn là đừng đến làm phiền anh nữa.

Thiên nhai luân lạc: Lấy ý trong bài thơ “Tỳ bà hành” của nhà thơ Bạch Cư Dị, đại ý là hai người cùng cảnh ngộ gặp được nhau. Mọi người có thể tìm hiểu thêm ở đây: https://www.dkn.tv/van-hoa/thuoc-nhung-cau-tinh-hoa-nay-cua-co-nhan-ban-co-the-thang-hoa-tang-thu-p-8.html

Ngụy Minh cúp máy, đi vào phòng an ninh, sau đó mới đến phòng bệnh của Viên Diệp.

Bên này, Đỗ Thác lại đang xuất thần nhìn ảnh chụp Thương Mặc trên điện thoại.

Làm sao hắn có thể không muốn đến chỗ Thương Mặc, nhìn cậu, theo đuổi cậu, nuông chiều cậu.

Nhưng tất cả những điều đó sẽ chỉ làm Thương Mặc thêm chán ghét.

Những lời Thương Mặc nói sáng hôm ấy đã cho thấy cậu thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa, vậy nên mới dùng lời lẽ nặng nề như vậy. Nếu hắn còn mặt dày xuất hiện trước mặt cậu, Thương Mặc sẽ chỉ cảm thấy tình cảm của hắn quá mức giả dối, vậy nên Đỗ Thác chỉ có thể chịu đựng không xuất hiện.

Hắn sẽ tận dụng khoảng thời gian này xử lý những người gây thương tổn cho Thương Mặc, tránh cho sự an toàn của cậu bị đe dọa.

Nghĩ đến đây, Đỗ Thác khẽ hôn lên ảnh chụp Thương Mặc trong điện thoại rồi mới tắt máy đi làm.

*

Trong phòng bệnh, Thương Mặc đang nói chuyện với Viên Diệp, bỗng điện thoại của cậu vang lên, là Sở Hoài gọi tới.

Tuy không lưu số này nhưng Thương Mặc lại nhớ rất rõ ràng.

Thương Mặc nắm chặt di động trong tay, cuối cùng vẫn đứng dậy ra khỏi phòng bệnh nghe máy.

“Tinh linh nhỏ nuốt lời đó nha, em nói xem, tôi nên trừng phạt em thế nào đây?” – Bên kia là giọng cười trầm thấp nhưng lại mang theo ý lạnh của Sở Hoài.

Thương Mặc lãnh đạm đáp: “Tôi đã nói là tôi không thể lấy được sổ sách, là anh nhất định phải lấy bạn bè tôi ra để uy hiếp. Huống hồ tới giờ tôi cũng chưa từng đáp ứng anh chuyện gì, sao có thể nói là nuốt lời được.”

Sở Hoài nhẹ giọng cười, tiếng cười lại làm cho người nghe sởn da gà.

Gã nói: “Tinh linh nhỏ thật tinh quái, xem ra sau này tôi sẽ phải bắt em nói ra hai chữ đáp ứng, hơn nữa còn phải ghi lại mới được.”

“Nếu nói về tinh quái, tôi nào so được với Sở tiên sinh.” – Thương Mặc biết nếu thái độ của mình không cứng rắn một chút, Sở Hoài sẽ chỉ nghĩ cậu là quả hồng mềm, vậy nên cũng không khách khí nữa mà nói – “Cho dù Sở tiên sinh có ép tôi nói ra hai chữ đó, hơn nữa còn ghi chép lại, tôi cũng không thể lấy được sổ sách đâu. Đây không phải chuyện có đáp ứng hay không, mà là năng lực có đủ hay không.”

Cậu nói lời này là để Sở Hoài từ bỏ ý định tiếp tục bắt cậu đi lấy sổ sách.

Sở Hoài chỉ cười. Gã thấp giọng nói: “Vậy nếu bắt em để đổi sổ sách với Đỗ Thác thì sao?”

Thương Mặc nhất thời sửng sốt. Cậu nói: “Tôi với Đỗ Thác đã không còn bất kì quan hệ gì nữa. Người anh ta yêu cũng không phải tôi, vậy nên cho dù anh có lấy tôi ra để uy hiếp Đỗ Thác cũng không lấy được sổ sách đâu!”

“Thật không?” – Sở Hoài cười đến là lạnh lẽo. Gã nói: “Thử một lần là biết ngay ấy mà.”

Thương Mặc mím môi không đáp.

“Trước đó tôi muốn nhìn một trò vui, để em phản bội Đỗ Thác, khiến hắn chịu đả kích cực đại. Ai biết tinh linh nhỏ cũng chỉ khẩu xà tâm phật, cho dù không đợi được Đỗ Thác, vẫn không đành lòng hạ độc lên hắn, ngược lại còn liên thủ với hắn đối phó tôi.”

Thương Mặc rũ mắt, trong mắt hiện lên vẻ không vui: “Không phải là có nhẫn tâm hay không, mà là có khả năng hay không. Huống hồ Sở tiên sinh muốn gây tổn thương cho những người bên cạnh tôi, còn Đỗ Thác lại có thể cho tôi một sự bảo hộ nhất định. Tôi bán đứng anh ta chẳng phải tương đương với việc tôi bán đứng chính mình hay sao. Hơn nữa so với Đỗ Thác, Sở tiên sinh còn âm tình bất định hơn, làm sao tôi có thể chắc chắn rằng chỉ cần tôi đưa sổ sách cho anh, anh sẽ thả bạn tôi ra an toàn! Hiện tại tôi đã thấy, cho dù cầm được sổ sách, Sở tiên sinh cũng sẽ không tha cho bạn bè tôi đâu!”

Nói tới đây, Thương Mặc xiết chặt tay.

Sở Hoài cong môi: “Lòng nghi ngờ của tinh linh nhỏ quá nặng. Còn về chuyện sổ sách, em nói em không có khả năng lấy là bởi em chưa từng thử. Đỗ Thác yêu em như vậy, sao có thể đề phòng với em.”

“Sở tiên sinh cho rằng yêu một người là sẽ không phòng bị gì hết phải không?” – Thương Mặc bình thản đáp – “Nếu ngay cả điểm giới hạn cũng không có, vậy thì tình yêu còn ý nghĩa gì nữa? Chỉ sợ đến cuối cùng mới phát hiện ra bản thân chỉ đang diễn kịch một vai mà thôi.”

Sở Hoài dừng một chút, trong đầu gã bất chợt hiện lên một dáng hình thanh tú cùng đôi mắt trong suốt. Lúc sau, gã nói: “Một mình hay không cũng phải thử một lần mới biết được chứ. Đỗ Thác yêu em như vậy, tôi cũng nên thay em thử một lần, để xem hắn có nguyện ý vì em mà làm tới như vậy không.”

Thương Mặc cười lạnh một tiếng: “Việc này không cần phiền đến Sở tiên sinh. Cho dù anh ta vì tôi làm đến bước ấy, tôi cũng sẽ không chấp nhận anh ta.”

“Chuyện này không có gì phiền toái hết, bởi tôi cũng muốn nhìn xem kẻ luôn đối chọi gay gắt với tôi có thể vì tình yêu, vì Thương Mặc cậu mà trở thành bộ dạng hèn mọn đến thế nào!”

Nói xong câu này, Sở Hoài cúp điện thoại.

Thương Mặc nghe tiếng chuông trong điện thoại, mấp máy môi.

“Thương Mặc.”

Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Thương Mặc nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Nghiêm Diệc mặc quần áo bệnh nhân đang đi về phía cậu.

Khuôn mặt soái khí giờ có thêm vài vết roi, lúc này do đang bôi thuốc, miệng vết thương đỏ thắm thoạt nhìn có phần dữ tợn, quần áo bệnh nhân cũng bị thấm máu loang lổ, nhìn trông hơi chút chật vật
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.