Sáng hôm ấy, cậu và Viên Diệp vừa ra đến cửa đã thấy xe của Đỗ Thác đỗ cách đó không xa, mà hắn thì khoác lên mình bộ âu phục xa hoa, tay cầm bữa sáng, ôn nhu cười với cậu.
Thương Mặc thấy vậy, biết bản thân không thoát được bèn nói với Viên Diệp: “Cậu đi xe của công ty đến công ty đi, tớ sẽ đi xe của Đỗ Thác đến chỗ Hứa Ý.”
Viên Diệp rũ mắt, nhỏ giọng đáp: “Ừ, trên đường chú ý an toàn, chúc cậu thử vai thành công.”
Thương Mặc mỉm cười vò tóc y: “Nếu thành công tối nay tớ đãi cậu ăn cơm.”
Viên Diệp ngẩng lên nhìn cậu: “Được, nhớ về sớm nhé.”
Thương Mặc gật đầu.
Lúc này, Đỗ Thác cũng đi tới. Hắn đưa bữa sáng tinh xảo đến trước mặt Thương Mặc, cười nói với Viên Diệp: “Viên tiên sinh đi thong thả.”
Viên Diệp thoáng nhìn hắn, nói: “Làm phiền Đỗ tổng đưa Tiểu Mặc.”
Khi Thương Mặc và Đỗ Thác kết giao, Viên Diệp tuy rằng đã nghe nói về hoa danh bên ngoài của Đỗ Thác, nhưng tận mắt thấy hắn đối xử với Thương Mặc rất tốt, Thương Mặc cũng rất thích Đỗ Thác, nên cho dù y không thể chấp nhận cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng một bên hi vọng chuyện hai người sẽ tiến triển tốt đẹp, khi gặp Đỗ Thác cũng cố gắng niềm nở đón tiếp.
Nhưng không ngờ rằng hai người kết giao không bao lâu đã chia tay. Khi Thương Mặc nói với Viên Diệp rằng cậu và hắn đã chia tay, Viên Diệp vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui mừng vì cuối cùng mình cũng có cơ hội theo đuổi Thương Mặc, còn lo lắng là bởi y sợ Thương Mặc không bỏ xuống được.
May mắn là khoảng thời gian sau đó biểu hiện của Thương Mặc rất bình thường khiến y âm thầm thở phào. Nhưng ai ngờ được vài ngày sau, Viên Diệp lại thấy hai người bọn họ dây dưa.
Lúc này, Viên Diệp không muốn nhìn hai người ở chung một chỗ nữa.
Khóe môi Đỗ Thác hơi cong lên, nói: “Viên tiên sinh khách khí rồi. Mặc Mặc là người tôi đang theo đuổi, làm những việc này cũng là bình thường.”
Thương Mặc chăm chú cúi đầu ăn bữa sáng Đỗ Thác đưa tới. Nếu Đỗ Thác thích Viên Diệp thì đây chính là cơ hội tốt để hắn và y nói chuyện, cậu cần gì phải xen vào.
Viên Diệp ngẩn người, một lúc sau mới hỏi: “Có phải Đỗ tổng theo đuổi ai cũng sẽ ôn nhu săn sóc như vậy không?”
Trên môi Đỗ Thác hiện lên ý cười lạnh. Hắn đang định trả lời lại nghe thấy tiếng Thương Mặc ho khan, có lẽ là do ăn vội quá nên bị sặc.
Đỗ Thác vươn tay vỗ lưng Thương Mặc, sau đó vặn bình nước đưa cho cậu, thấy Thương Mặc không uống mới nói: “Từ khi sinh ra tôi chỉ ôn nhu săn sóc như vậy với Mặc Mặc.”
Viên Diệp nhìn hắn, ngờ vực nói: “Chỉ hi vọng là vậy. Mặt khác, Tiểu Mặc đã ăn sáng rồi.”
Thương Mặc cảm thấy kì quái. Sao cậu lại cứ có cảm giác cuộc đối thoại giữa hai người này nồng nặc mùi thuốc súng. Xuất phát từ giác quan thứ sáu, cậu nói với Viên Diệp: “Diệp tử đi làm đi không muộn.”
Viên Diệp gật đầu: “Cậu cũng đi luôn đi, đừng đến trễ, nếu không sẽ để lại ấn tượng không tốt với Hứa Ý.”
Thương Mặc gật đầu. Cho dù hôm nay có phải đua xe cậu cũng sẽ không đến muộn đâu.
Viên Diệp đi rồi, Đỗ Thác đi đến cầm lấy bữa sáng của Thương Mặc, nói: “Sao ăn sáng rồi lại không nói với tôi. No quá hư bụng thì phải làm sao?”
Thương Mặc nhai nuốt đồ ăn trong miệng xong mới đáp: “Tôi sợ lãng phí.”
Đỗ Thác mỉm cười cầm bữa sáng Thương Mặc vừa ăn đưa lên miệng cắn một miếng, ngay tại vị trí cậu vừa cắn, nói với cậu: “Thế này sẽ không lãng phí.”
Thương Mặc bị hắn làm cho nghẹn, ngốc lăng không nói nên lời.
Hai người lên xe. Đỗ Thác lại đưa cho cậu một chai nước. Thương Mặc uống một ngụm, trong nước có vị dấm thoang thoảng khiến cậu hơi nghi hoặc. Nếu cậu nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ ba Đỗ Thác cho cậu uống nước có vị dấm.
Đỗ Thác thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào chai, mỉm cười giải thích: “Không phải em bị say xe sao? Uống nước thêm dấm giúp giảm say xe.”
Thương Mặc gật đầu “A” một tiếng, sau nói: “Cảm ơn anh. Phiền anh đưa tôi đến phòng làm việc Ý Phong.”
Nói xong Thương Mặc mới nhớ ra khả năng cao là Giản Anh không biết phòng làm việc Ý Phong ở đâu, vì vậy còn tiếp tục nói địa điểm.
Thật ra Giản Anh biết rõ phòng làm việc Ý Phong ở đâu, hôm qua khi nhận được lệnh của Đỗ Thác gã đã tra địa điểm.
Xe ô tô bình ổn lăn bánh, Thương Mặc theo thói quen tranh thủ ngủ một chút trên xe. Cậu không muốn lát nữa mang khuôn mặt xanh xao vào thử vai.
Đỗ Thác thấy cậu đã ngủ, cẩn thận nâng đầu Thương Mặc đặt lên vai mình, còn hắn thì dùng di động đọc tài liệu.
Đến phòng làm việc Đỗ Thác mới đánh thức Thương Mặc, đưa cho cậu một chiếc khăn ướt, ý bảo cậu lau mặt.
Thương Mặc mơ màng nhận lấy khăn lau mặt, xúc cảm lạnh lẽo trên da khiến cậu có chút tỉnh táo. Cậu cảm ơn Đỗ Thác một câu rồi chuẩn bị xuống xe.
Ở phía sau, Đỗ Thác dịu dàng nói: “Cố lên, tôi chờ em ra.”
Động tác xuống xe của Thương Mặc dừng lại. Nếu để người khác thấy hắn chờ mình ở đây, chắc chắn ngày mai những tin đồn sẽ bay đầy trời. Cậu không muốn bị người khác nói là dựa vào thế lực của Đỗ Thác mới tranh thủ được cơ hội thử vai này.
Vì vậy, Thương Mặc quay đầu nói với hắn: “Anh về trước đi, thử vai không biết mất bao lâu, công việc của anh bận như vậy, đừng chậm trễ.”
Đỗ Thác nhìn cậu, thâm tình mỉm cười: “Tất cả đều nghe theo em.”
Nụ cười trên mặt Thương Mặc có chút mất tự nhiên, nhưng cậu cũng không nói tiếp, đợi đến khi xuống xe mới bĩu môi, không quay đầu đi thẳng vào phòng làm việc.
Bên trong không nhiều người lắm, có lẽ là Hứa Ý không mời nhiều người, hơn nữa anh cũng không thông báo mình là đạo diễn vậy nên trong giới hầu như không ai biết chuyện, số người chủ động đến thử vai lại càng ít.
Thương Mặc đi tiếp vào bên trong, thấy thần tượng của mình đã đến, đang ngồi sau một chiếc bàn nói chuyện với người đàn ông khác, biểu tình nghiêm túc nhìn một minh tinh diễn thử.
Thương Mặc tìm một chỗ đứng xem. Không lâu sau, cậu thấy Hứa Ý nhấn vào chiếc chuông trước mặt, tiểu minh tinh đang diễn lập tức ngừng lại, chờ mong nhìn anh.
Hứa Ý lại không chút lưu tình nói: “Diễn quá khoa trương, không có tình cảm. Người tiếp theo.”
“Lời thoại không nhớ rõ mà cũng dám vào thử vai? Tôi không muốn có một diễn viên điện ảnh thái độ kém. Người tiếp theo.’
“Mời anh lau sạch vụn bánh mì ở mép rồi tôi sẽ xem. Người tiếp theo.”
…
Đây là lần đầu tiên Thương Mặc thấy thần tượng mình nghiêm khắc như vậy. Cậu vừa thích thú, lại vừa lo lắng bản thân sẽ bị loại. Bị loại cũng không sao, nhưng nhất định không thể để ấn tượng của thần tượng về mình hỏng được.
Vì vậy Thương Mặc nhanh chóng đi ra ngoài tìm một chỗ để luyện tập, đến tận khi nhân viên bên trong cầm loa hô “Mời nhóm diễn viên thử vai nam thứ vào phòng”, cậu mới đi vào.
Bên trong chỉ có bốn, năm người, nhưng trong đó còn có Nghiêm Diệc. Lòng cậu lộp bộp rơi xuống. Tuy rằng Nghiêm Diệc được coi như là lính mới trong giới diễn xuất, nhưng diễn xuất của cậu ta không hề kém, lại còn có nhan sắc, cùng hắn tranh vai, cậu thua chắc rồi.
Tâm tình Thương Mặc rất phức tạp.
Lúc này Nghiêm Diệc cũng thấy Thương Mặc. Hắn đi về phía cậu, nhỏ giọng chào hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Thương Mặc vẫn đang bận quan sát những người khác, qua loa đáp: “Đến thử vai.”
Nghiêm Diệc nhìn cậu cười, lắc đầu hỏi: “Sao anh lại quyết định tấn công vào mảng diễn xuất? Anh thử vai nào?”
Thương Mặc tiếp tục nhỏ giọng: “Nam thứ.”
“Vậy thì anh nên cảm thấy may mắn vì không thử cùng một vai với tôi, nếu không anh thua chắc.”
Cậu không còn gì để nói liếc Nghiêm Diệc, nhưng thật ra trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Ngoài Nghiêm Diệc, những người khác nhìn qua dường như cũng đều là lính mới.”
Nghiêm Diệc cười nói tiếp: “À, tôi rất thích bài hát anh viết cho tôi, Trần ca cũng nói không tồi. Hóa ra anh còn có cả tài năng này. Chuyện này rất cảm ơn anh, nhưng khi nào thì anh phổ nhạc cho tôi?”
Thương Mặc thật sự bội phục độ dày của da mặt người này. Cậu chưa kịp trả lời, lại chợt nghe thấy tiếng Hứa Ý: “Cũng không tệ lắm, cậu ở lại đi. Người tiếp theo.”
Thương Mặc nghĩ cậu sẽ thử vai cuối cùng, ai ngờ người kia vừa xuống, nhân viên đã cầm loa hô: “Mời Thương Mặc tiên sinh nhanh chóng lên thử vai.”
Về sau cậu mới biết, thử vai nam thứ chỉ có hai người.
Thương Mặc có chút khẩn trương đi lên, đầu tiên khom người chào, sau đó giới thiệu đơn giản một chút, cuối cùng bắt đầu diễn phần mình đã chuẩn bị.
Sau khi diễn xong, cậu khẩn trương nhìn thần tượng của mình. Hứa Ý cũng nhìn Thương Mặc, gật đầu nói: “Không tệ, thoại và động tác đều không có vấn đề gì, hình tượng cũng rất tốt. Vấn đề là cậu hơi khẩn trương, ánh mắt luôn né tránh người đối diện. Cậu nghĩ xem mình có thể khắc phục không, nếu không khi phải đứng trước máy quay phim sẽ không có kết quả tốt.”
Thương Mặc gật đầu, cậu biết như vậy có nghĩa là mình trượt rồi.
“Thế này đi, bây giờ cậu hãy nhìn thẳng vào mắt tôi, thử xem có thể nhìn được một phút không?”
Thương Mặc không nghĩ Hứa Ý sẽ còn cho mình một cơ hội, hơn nữa còn đích thân góp ý. Nhưng vấn đề là đối mặt với thần tượng không phải là sẽ càng khẩn trương hay sao?
Nhưng cũng đâu còn cách nào khác. Cậu nhìn vào mắt Hứa Ý, thấy đối phương đang nở nụ cười trấn an. Nụ cười ấy khiến đáy lòng ba động của cậu bỗng nhiên tĩnh lặng, ánh mắt vốn đang né tránh cũng bị hút vào trong mắt Hứa Ý.
Một phút trôi qua rất nhanh. Ngoại trừ ban đầu có chút né tránh, về sau Thương Mặc đã mạnh dạn hơn, không ngại ngần nữa. Hứa Ý thấy vậy coi như vừa lòng, nói “Ở lại” rồi bảo nhân viên thông báo cho nam chính vào thử vai.
Thương Mặc hơi mờ mịt, có phải cậu vừa được đi tiếp không?
Cuối cùng tâm trí cậu được Nghiêm Diệc kéo về. Hắn nhỏ giọng bảo cậu: “Biểu hiện không tồi. Có lẽ chúng ta sắp chung một đoàn phim rồi.”
“Hứa Ý chỉ nói tôi ở lại chứ chắc gì đã được nhận.” – Thương Mặc vẫn rất nghi hoặc.
Nghiêm Diệc cười trấn an cậu: “Anh cứ yên tâm ở nhà chờ tin đi, tôi lên thử vai đây.”
Thương Mặc gật đầu, ý bảo hắn nhanh đi lên.
Phân đoạn Nghiêm Diệc diễn là đoạn mà hiệp khách phát hiện ra thân phận thật của nữ tử mà mình đem lòng yêu. Phân đoạn này đòi hỏi diễn viên phải thể hiện được cảm xúc vừa căm giận lại vừa không cam lòng. Nghiêm Diệc vốn đẹp trai, hơn nữa diễn phân đoạn tình cảm này vô cùng nhuần nhuyễn, vậy nên sau khi hắn diễn xong, người chưa từng cười từ đầu buổi Hứa Ý cuối cùng cũng để lộ một nụ cười.
Nhưng người đàn ông bên cạnh Hứa Ý lại nói: “Chưa thể thông qua. Biểu cảm này không giống một hiệp khách si tình mà giống một hoa hoa công tử hơn.”
Tính tình Nghiêm Diệc không tốt, nghe vậy hừ lạnh một tiếng, ôm tay nói: “Anh giỏi thì diễn tôi xem nào, không diễn được thì đừng nói.”
Toàn bộ người đến thử vai đều hít vào một hơi. Đắc tội với người tuyển chọn chưa bao giờ là chuyện tốt.
Khóe môi người nọ gợi lên một nụ cười quỷ dị, ngay khi Nghiêm Diệc cho rằng anh ta sẽ không dám lên, y lại đi lên, diễn lại toàn bộ phân đoạn của Nghiêm Diệc.
Cả quá trình đều không dây dưa dài dòng, tình cảm thể hiện vừa vặn, so với Nghiêm Diệc còn tốt hơn.
Chuyện đã như vậy, Nghiêm Diệc không phục cũng phải phục, nhưng trên mặt vẫn không nén được tức giận.
Người kia bật ra một tiếng cười trào phúng: “Rời khỏi giới diễn viên vài năm, tôi không ngờ một kẻ tính tình thối nát như cậu còn có thể đi đến tận bây giờ. Có lẽ là nhờ gia thế đi, vì tôi chẳng thấy nguyên nhân nào khác cả.”
Tính tình Nghiêm Diệc vốn là tính tình của một đại thiếu gia, nghe người kia nói như vậy mặt đã sớm đen: “Gia thế của tôi là chuyện của tôi, tính tình kém cũng là chuyện của tôi. Hơn nữa, anh nghĩ tính anh thì tốt hơn à? Nói năng cay nghiệt trào phúng, còn ỷ vào kĩ năng diễn xuất của mình đi mỉa mai người khác. Thế thì tốt chỗ nào?”
Ngay lập tức, không khí lại căng cứng.
Người nọ khẽ cười: “Cũng có chút nhanh mồm nhanh miệng.”
“Được rồi.” – Hứa Ý lên tiếng ngăn – “Chu tiên sinh đừng nói như vậy. Diễn xuất của Nghiêm Diệc không hề kém, hơn nữa còn rất có phong phạm của anh năm đó.”
Chu Sinh mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Lúc này, một cô gái bỗng nhận ra Chu Sinh, kinh hô: “Trời ạ, đây không phải là ảnh đế năm năm trước sao?”
Chu Sinh mỉm cười nói với cô gái: “Cô nhận nhầm người rồi.”
Hứa Ý biết bạn tốt của mình không muốn bị moi ra chuyện lúc trước, lên tiếng: “Người tiếp theo đi.”
Nghiêm Diệc đi xuống mà mặt vẫn còn xanh lét. Thương Mặc thấy vậy, vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi. Nghiêm Diệc cười với cậu, nhỏ giọng hỏi: “Phổ nhạc cho tôi được không?”
Thương Mặc cảm thấy ở chỗ thử vai nói chuyện này sẽ quấy rầy nhân viên, hơn nữa thần tượng của cậu còn đang ở đây, cậu không muốn hủy hình tượng của mình, vì vậy lôi Nghiêm Diệc ra ngoài.
Nghiêm Diệc theo Thương Mặc ra khỏi phòng. Hắn nhìn đồng hồ, thấy cũng đã mười một giờ, có thể sang nhà hàng bên kia vừa nói vừa ăn, vì vậy nói với Thương Mặc: “Chúng ta tìm chỗ ăn vừa ăn vừa nói đi, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.”
Thương Mặc cũng có chút do dự. Theo lý thuyết thì cậu chỉ cần thử vai xong là có thể về nhà chờ điện thoại, nhưng khó lắm mới thấy được mặt thần tượng, chưa được kí tên mà đã đi thì sẽ rất phí.
Nghiêm Diệc không nghĩ nhiều như vậy. Hắn trực tiếp kéo tay cậu, sải chân lôi người đi.
Đối mặt với một Nghiêm Diệc da mặt dày như vậy, Thương Mặc cũng hết cách. Nhưng nghĩ lại thì khả năng cao Nghiêm Diệc sẽ được nhận vai nam chính, bởi vừa nãy hắn diễn rất tốt, thần tượng của mình cũng rất vừa lòng. Nếu như vậy về sau cậu có thể nhờ hắn xin thần tượng kí tên cho cậu. Ôm suy nghĩ này, Thương Mặc theo chân Nghiêm Diệc đi tìm chỗ ăn cơm.
Nghiêm Diệc đưa Thương Mặc đến một nhà hàng kiểu Trung Quốc. Hắn chọn một bàn sát cửa sổ rồi đưa thực đơn cho cậu, còn mình thì tựa lưng vào ghế, mỉm cười nói: “Bữa cơm này coi như để cảm ơn anh. Tất nhiên, anh còn có thể đưa ra một yêu cầu, nếu có thể tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”
Thương Mặc nghe vậy, trong lòng thầm hô vừa lúc! Cậu nhìn Nghiêm Diệc, nói: “Vậy cậu xin cho tôi một chữ kí của Hứa Ý đi.”
Nghiêm Diệc đáp: “À, không thành vấn đề. Hóa ra anh thích phim của anh ta à.”
Thương Mặc mỉm cười: “Ừ, phim truyền hình hay phim điện ảnh của anh ấy tôi cũng phải xem vài lần, bởi thần tượng của tôi quả thực rất đẹp, hơn nữa mỗi lần Hứa Ý diễn một nhân vật khác nhau là tôi lại có cảm giác như được gặp một Hứa Ý khác vậy.”
“Cũng đúng, diễn xuất của anh ta rất tốt, lại thích đột phá bản thân, tạo ra không ít nhân vật kinh điển.” – Nghiêm Diệc nhìn cậu nhưng ánh mắt thất thần – “Nhưng anh ta có thể đi đến ngày hôm nay, trong quá khứ không biết đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn.”
Thương Mặc gật đầu. Đúng là như vậy. Trước đây khi Hứa Ý bị phong sát, bị lan truyền rất nhiều tin tức trái chiều, anh đều vững vàng vượt qua, trở thành một huyền thoại trong lòng mọi người.
Nhìn lại bản thân mình, đời trước cũng trải qua thời kì xuống dốc, nhưng khi ấy trong lòng cậu chỉ có phẫn hận. Thương Mặc hận Đỗ Thác, hận hắn giây trước vừa ôn nhu với cậu giây sau đã có thể đưa cậu vào tử địa.
Giờ sống lại một lần nhưng vẫn bị người này trói buộc dây dưa, lẽ nào cuộc đời của cậu đã định trước là không thể chạy thoát khỏi tay người này?
Chuyện chủ động chia tay là sơ suất của Thương Mặc. Cậu đã khơi dậy cảm giác không cam lòng trong lòng hắn. Nhưng nếu không nói, Thương Mặc sợ một ngày nào đó cậu lại khiến Đỗ Thác nổi giận, rồi lại rơi vào thảm cảnh như đời trước. Cậu không muốn chịu đựng nỗi đau cả thể xác và tinh thần ấy thêm một lần nữa.
Hiện tại Đỗ Thác nói muốn theo đuổi cậu, phỏng chừng là nhất thời mới mẻ. Hết thích thú rồi, người kia cũng sẽ bỏ rơi cậu mà thôi.
Chỉ là Thương Mặc thật sự không ngờ rằng lần theo đuổi này của hắn là chính nhi bát kinh* mà theo đuổi, không có mục đích nào khác.
Ở bên này, Thương Mặc và Nghiêm Diệc vừa ăn vừa nói chuyện, không khí rất vui vẻ thoải mái, ai cũng tươi cười.
Còn ở một bên khác, Đỗ Thác vừa nhận được tin từ Nghiêm Gia Hàn báo rằng không gọi được cho Nghiêm Diệc. Đồng thời, hắn lại không thể làm gián đoạn bữa cơm của hai người. Vậy nên Đỗ Thác chỉ có thể đen mặt nhìn Thương Mặc và Nghiêm Diệc ăn cơm. Nghiêm Diệc đang đưa một con tôm vừa lột vỏ vào bát Thương Mặc, còn cậu thì thoải mái nhận lấy ăn!
Vì vậy, Đỗ tổng của chúng ta đứng ngồi không yên, ngay lập tức bảo Giản Anh bao toàn bộ nhà hàng, sau đó gọi điện thoại cho Kiều Lẫm, bảo anh tới đón Thương Mặc.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng, hành động này không những không tách được Thương Mặc và Nghiêm Diệc, mà còn khiến hai người ngồi cùng lên xe về công ty tiếp tục ăn cơm.
Lại một lần nữa, Đỗ tổng của chúng ta nóng nảy, gọi điện cho Nghiêm Gia Hàn, lạnh lẽo nói: “Ông trông cháu cho tốt, mất mạng thì đừng trách tôi.”
Tội nghiệp cho Nghiêm Gia Hàn, giấc ngủ trưa êm ái bị phá vỡ, đã thế còn bị uy hiếp!
*
Chiều hôm đó, khi đang cùng Viên Diệp chờ xe ở trước cửa công ty, xe của Đỗ Thác lại chạy đến trước mặt bọn họ.
Thương Mặc nhíu mày. Cậu không nghĩ người này rảnh rỗi như vậy, sáng đã đưa đi, chiều đón về.
Hai người đến nhà hàng Lệ Đô, chọn một phòng riêng. Đồ ăn được đưa lên, đều là những món Thương Mặc thích ăn.
Thương Mặc cúi đầu ăn. Cậu thấy hình thức ở chung hiện tại của mình và Đỗ Thác có chút giống khi mới kết giao. Thương Mặc càng nghĩ càng buồn bực, chỉ có thể thở dài, cầu cho Đỗ Thác chán cậu sớm một chút.
Đỗ Thác không biết suy nghĩ của cậu, chỉ cảm thấy có cậu ở trước mặt, cả người mới chậm rãi thả lỏng. Ở nhà trọ thì có Viên Diệp, ở công ty thì có cả Viên Diệp và Nghiêm Diệc. Đáng lo hơn, Thương Mặc còn đi thử vai cho bộ phim của Hứa Ý. Nếu không thành công, đây sẽ là đả kích lớn đối với cậu, nhưng nếu thành công, nhìn Thương Mặc và Hứa Ý tiếp xúc thân mật mỗi ngày, hắn sẽ không yên lòng. Mà chuyện này hắn không dám động tay động chân, sợ cậu biết, ấn tượng về hắn càng xấu. Vậy nên Đỗ Thác chỉ có thể thuận theo ý trời.
Hơn nữa người này so với kiếp trước thay đổi rất nhiều, có thể nói là thông minh hơn một chút. Từ ngày Đỗ Thác hiểu được tiểu kỹ xảo của Thương Mặc, hắn đã nghĩ rất nhiều. Nếu hắn có thể sống lại, thì phải chăng Thương Mặc cũng có khả năng như vậy? Nói cách khác, tính tình một người làm sao có thể bỗng nhiên đại biến? Hơn nữa, rõ ràng tất cả hành động trước đây đều chứng tỏ người này yêu hắn sâu đậm, vì cơ gì lại đột nhiên chủ động chia tay?
Nghĩ đến đây, lông mày Đỗ Thác gắt gao nhăn lại. Nếu thật sự là như vậy, con đường truy thê của hắn sẽ phải đi rất xa, hơn nữa còn phải thẳng thắn bộc lộ tâm ý của mình. Chỉ cần bản thân không chú ý một chút, cậu ấy sẽ chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng trước hết, cần phải thăm dò chuyện Thương Mặc có trọng sinh hay không đã.
May mắn ở chỗ tửu lượng Thương Mặc không tốt, nhấp môi đã say, sau khi say lại rất ngoan, hỏi gì cũng nói.
Đỗ Thác đứng dậy lấy một bình rượu. Đúng như dự đoán, khi hắn quay lại, Thương Mặc đang nhìn hắn đầy nghi hoặc. Hắn ôn nhu cười: “Lâu rồi không uống rượu với em. Hôm nay em đi thử vai, nghe Giản Anh nói biểu hiện của em không tồi. Tôi nghĩ nhân vật nam thứ này không thuộc về em thì thuộc về ai. Vậy nên chúng ta uống chút rượu ăn mừng đi.”
Đôi mắt đen láy của Thương Mặc nhìn chằm chằm Đỗ Thác, sau cười như không cười hỏi: “Anh cho Giản Anh theo dõi tôi?”
Đỗ Thác sửng sốt. Hắn hiểu ý cậu, cũng biết bản thân đã khiến cậu tức giận. Hắn mỉm cười giải thích: “Không phải là vì tôi không yên tâm hay sao. Vậy nên tôi mới bảo Giản Anh để ý một chút, tránh chuyện nguy hiểm.”
“Phòng làm việc của Hứa Ý thì có gì nguy hiểm. Hơn nữa nếu gặp nguy hiểm cũng đã có bảo vệ.” – Thương Mặc lắc đầu, sau đó lại nhớ đến chuyện trưa nay đang ăn cơm lại bị nhân viên áy náy mời ra ngoài, cau mày, có chút không thoải mái – “Chuyện trưa nay ở nhà hàng cũng là do anh làm?”
Trên mặt Đỗ Thác hiện lên một tia mất tự nhiên. Hắn nhìn vào đôi mắt dò xét của cậu, miễn cưỡng gật đầu.
Thương Mặc nắm chặt chiếc đũa trong tay. Đời trước Đỗ Thác sẽ không bao giờ làm chuyện não tàn như vậy. Không biết đời này đã xảy ra chuyện gì để chỉ số thông minh của hắn rớt vèo xuống đất thế này.
Cậu hoài nghi nhìn hắn rồi nhỏ giọng than thở: “Tôi trêu chọc gì anh mà ăn bữa cơm cũng không để tôi yên.”
Đỗ Thác thấy Thương Mặc than thở, biết chuyện xem như xong. Hắn thư khẩu khí, mở nắp bình rượu, rót cho cậu một chén, lại rót cho mình một chén rồi nâng chén lên nói: “Không phải không cho em yên tâm. Chỉ là tôi không muốn để em ăn cơm với người đàn ông khác.”
Thương Mặc đang ăn dở, nghe được những lời này, thiếu chút nữa sặc chết. Cậu thuận tay cầm lấy chiếc chén bên cạnh, nóng nảy uống một ngụm, cũng không phát hiện là rượu. Phải đến khi uống hết vài ngụm, mặt Thương Mặc đỏ rần, nhìn chất lỏng trong chén, cậu mới ngọng nghịu nói: “Hóa… Hóa ra là … rượu!”
Trong mắt Đỗ Thác hiện lên một tia đau lòng. Biết vậy đã không dùng cách này để thăm dò cậu. Hắn nhìn hai gò má đỏ bừng cùng ánh mắt mê mang của người đối diện, trầm tư một lúc rồi hỏi: “Em tên là gì?”
Thương Mặc lắc đầu cười nói: “Anh có bị ngu không? Tên của tôi… cũng không biết. Tôi, tôi là, Thương Mặc.”
Đỗ Thác thấy cậu ngây thơ khả ái như vậy thật sự rất đáng yêu. Hắn mỉm cười xoa tóc cậu: “Ừ, tôi là đứa ngu. Ngu đến nỗi bản thân thật lòng yêu em lại không biết.”
Giờ đầu óc Thương Mặc đã rất mơ hồ, nghe vậy chỉ hắc hắc mà cười.
Đỗ Thác nhìn cậu, tiếp tục hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”
Thương Mặc nghe đến đây đã có chút choáng váng. Cậu ngả lưng vào ghế sa lông, hắc hắc cười, không nói lời nào.
Lòng bàn tay Đỗ Thác toàn mồ hôi. Hắn lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Đầu óc Thương Mặc đã bắt đầu mơ hồ. Cậu sợ nếu mình không nói, Đỗ Thác sẽ tiếp tục hỏi, không cho cậu đi ngủ. Vì vậy, Thương Mặc mơ màng đáp: “Hai mươi… lăm tuổi, à, không phải, là mười chín tuổi.”
Lòng Đỗ Thác trống rỗng.
Đời trước Thương Mặc qua đời năm hai mươi lăm tuổi. Còn đời này, bây giờ cậu mười chín tuổi.
Cậu ấy cũng sống lại. Trách không được tính tình lại thay đổi nhiều như thế.
Đỗ Thác hiểu muốn truy người trở về giờ cũng không phải dễ dàng. Cũng chỉ có thể trách hắn đời trước làm quá nhiều chuyện có lỗi với cậu, khiến cho cậu vừa sống lại đã muốn rời bỏ hắn, rồi lại sợ hãi thế lực của hắn nên mới miễn cưỡng vui vẻ nhận sự theo đuổi, cho dù trong lòng đã là cỡ nào khó chịu.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía Thương Mặc. Cậu đã dựa vào ghế sa lông ngủ, khuôn mặt điềm đạm khi say ngủ quả thực rất đáng yêu. Hắn càng nhìn càng đau xót. Ban đầu Đỗ Thác còn cảm thấy may mắn vì được sống lại trước khi bản thân làm những chuyện vô liêm sỉ. Như vậy hắn có thể đối tốt với cậu, có thể che chở cậu chiều chuộng cậu, bù đắp lại những sai lầm đời trước. Mà giờ biết người cũng sống lại, trong lòng hắn chỉ còn là chua sót.
Nếu muốn Thương Mặc có thể sống thoải mái thì chỉ có thể rời xa cậu, âm thầm che chở cậu. Nhưng nếu như vậy, hắn không biết mình có thể chịu được hay không.
Đỗ Thác đứng dậy đi về phía Thương Mặc, ôm cậu vào trong ngực. Mặc Mặc, tôi phải làm sao bây giờ?
*
Nhìn thấy chùm đèn bàn xa hoa khi mở mắt vào sáng hôm sau, ban đầu Thương Mặc còn có chút mơ màng, mãi sau mới phản ứng được đây là nhà Đỗ Thác. Cậu cẩn thận xem xét một lúc lâu, không rõ vì sao bản thân lại ở đây.
Đến phòng làm việc của Hứa Ý để thử vai… Ừ… Ăn cơm cùng Nghiêm Diệc… Còn ăn cơm cùng Đỗ Thác… Còn uống rượu.
Trách không được giờ đầu đau như vậy. Thương Mặc xoa mắt, cố gắng lấy tinh thần để rời giường. Đúng lúc này, thanh âm của Đỗ Thác truyền tới: “Em tỉnh rồi. Mẹ Lý đã nấu canh giải rượu. Em đi đánh răng rửa mặt đi.”
Dứt lời, Đỗ Thác đi tới bên cạnh Thương Mặc, vươn tay vuốt ve tóc cậu.
Mỗi lần Thương Mặc uống rượu, đầu óc sẽ có chút trì độn đến tận ngày hôm sau.
Cậu ngồi một lúc lâu mới chậm chạp nhích người đi rửa mặt, bộ dạng mơ mơ màng màng khiến Đỗ Thác nhìn mà sợ cậu sẽ đụng vào tường.
Vì vậy hắn tiến lên dắt tay cậu vào phòng tắm, bóp kem đánh răng cho Thương Mặc, rót đầy nước rồi mới đưa cho cậu để cậu đánh răng.
Rửa mặt xong, đầu óc Thương Mặc đã thanh tỉnh hơn nhiều. Cậu đi xuống dưới. Mẹ Lý cũng vừa lúc bưng canh giải rượu đến cho Thương Mặc. Thương Mặc uống canh, cảm giác ấm áp chảy xuống dạ dày khiến cả người cậu thư thái, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Bữa sáng hôm nay có trứng gà, bánh bao và sữa đậu nành. Tay nghề của mẹ Lý rất tốt, nấu đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị của Thương Mặc.
Đỗ Thác thấy cậu nhu thuận cúi đầu ăn sáng, trên người mặc đồ ngủ, tóc có chút lộn xộn, không tự chủ được mà nhẹ giọng cười.
Thương Mặc thấy hắn cười bèn quay sang nhìn Đỗ Thác, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Biểu tình này của cậu trong mắt Đỗ Thác là đáng yêu vô cùng. Hắn vươn tay xoa phần tóc lộn xộn của cậu, dịu dàng cười: “Tôi cười vì em đáng yêu.”
Thương Mặc không còn gì để nói nhìn hắn vài lần, cuối cùng bất lực thu lại ánh mắt, tiếp tục ăn sáng.
Nhưng nụ cười của Đỗ Thác lại càng thêm sâu, khiến Thương Mặc lại phải trừng mắt nhìn. Lúc này hắn mới thu liễm vẻ mặt của mình. Hắn nói: “Được rồi, không cười không cười.”
Thương Mặc nghe vậy, mày bỗng chốc nhăn lại. Những lời này ôi sao mà quen thuộc.
Đúng lúc này, di động của Đỗ Thác vang lên, là Giản Anh gọi đến.
“Có chuyện gì?” – Đỗ Thác rõ ràng không hề vui vẻ khi bị quấy rầy trong lúc ăn cơm cùng Thương Mặc, trong giọng nói cũng pha chút không kiên nhẫn.
Giản Anh cũng không muốn quấy rầy Đỗ Thác, nhưng người đàn bà trước mặt này thật sự khó đối phó. Gã nói: “Đỗ tổng, cô Liễu đến.”
Lông mày Đỗ Thác nhăn lại, lạnh lùng: “Lần trước tôi nói thể nào? Cậu quên rồi à?”
Nói xong, hắn thẳng thắn cúp điện thoại.
Thương Mặc ngồi đối diện nghe thấy ngữ khí này của hắn, nhướng mày, tò mò quan sát Đỗ Thác.
Đỗ Thác bắt gặp ánh mắt của cậu, khuôn mặt lãnh ngạnh mới dịu đi. Hắn mỉm cười: “Em ăn đi, đồ ăn nguội không tốt cho dạ dày.”
Thương Mặc gật đầu, tiếp tục ăn.
Ăn sáng xong, Thương Mặc lên lầu thay quần áo. Mà trong lúc này, Đỗ Thác vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn cậu, ánh mắt nóng rực.
Thương Mặc nhíu mày, đột nhiên nhớ ra vì sao câu nói ban nãy của hắn lại quen thuộc như vậy.
Nó rất giống câu nói mà hắn đã nói với Viên Diệp ở trong bệnh viện: “Ừ, không đi không đi.”
Thương Mặc rũ mắt, trong lòng không biết là tư vị gì.
Đỗ Thác thấy cậu đã thay xong quần áo bèn chủ động tiến lên giúp Thương Mặc chải đầu. Ai ngờ cậu lại né sang một bên, từ chối: “Tôi tự làm được.”
Hắn nhìn cậu, trong lòng vì sự kháng cự của Thương Mặc mà khó chịu, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra. Đỗ Thác ôn nhu nói: “Ừ, nghe lời em.”
Thương Mặc vừa lấy lược vừa nghĩ, nếu anh thật sự muốn nghe tôi thì làm ơn thả tôi đi, đừng dây dưa nữa!
Hai người ôm những suy nghĩ riêng mà thay đồ rồi cùng nhau xuất môn.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, cả hai đã thấy Liễu Vận mặc một chiếc váy bó khiêu gợi, tay cầm túi xách tinh xảo đứng ở một bên. Thấy hai người đi ra, nàng dịu dàng mỉm cười, mềm mại gọi: “Đỗ tổng, Thương Mặc.”
Thương Mặc thấy vậy, tự biết là Liễu Vận đến tìm Đỗ Thác, nhất thời mặt không biểu tình. Cậu cúi đầu, làm như nhớ ra điều gì đó mà mở điện thoại ra xem.
Đỗ Thác nhìn cậu, lại nhìn về phía Liễu Vận, hai mắt phát lạnh. Hắn mở miệng, thanh âm lạnh lẽo: “Liễu tiểu thư, có chuyện gì không?”
Liễu Vận thấy ánh mắt hắn nhìn Thương Mặc thì ôn nhu tràn ngập ý cười, nhìn sang mình lại vô cùng lãnh đạm vô tình, ánh mắt nhìn cậu cũng biến lạnh. Sau ánh mắt nàng lại dần dần biến hồng, trong mắt lấp loáng nước mắt. Nàng nói: “Việc này chỉ sợ không tiện nói trước mặt Thương tiên sinh.”
Thương Mặc nhìn cuộc gọi chưa được nhận trên điện thoại, nhíu mày. Thông thường, nếu buổi tối cậu không về, Diệp tử chắc chắn sẽ gọi đến cháy máy. Sao hôm nay cậu gọi hai cuộc còn chưa nghe?
Như nhớ ra điều gì, Thương Mặc ấn vào nhật ký cuộc gọi. Quả nhiên, bên trong có một cuộc gọi ba phút, thời gian là tối hôm qua.
Lúc ấy cậu đang ở nhà Đỗ Thác, bên cạnh chỉ có Đỗ Thác, tất nhiên hắn chính là người nghe. Có lẽ là Diệp tử lại phải lo lắng cho cậu rồi.
Đỗ Thác nghe thấy câu nói của Liễu Vận, nâng cằm, cười lạnh hỏi: “Có gì mà không nói được?”
Liễu Vận bày ra vẻ mặt khó xử: “Quan hệ giữa em và anh, em nghĩ Thương tiên sinh không cần biết. Hơn nữa, Thương tiên sinh cũng không phải người hiếu kỳ như vậy, phải không Thương tiên sinh?”
Thương Mặc nghe thấy Liễu Vận gọi mình bèn ngẩng đầu “Vâng” một tiếng tỏ vẻ nghi hoặc. Nhưng tiếng “Vâng” này vào tai hai người kia lại thành “Vâng, tôi không hề hiếu kỳ.”
Đỗ Thác đen mặt. Nếu là đời trước, Thương Mặc đã sớm nhe răng trợn mắt trừng người kia cảnh cáo: “Cái gì mà quan hệ giữa cô và Đỗ Thác? Đỗ Thác là người của tôi, chuyện của anh ấy cô trực tiếp nói luôn cho tôi.”
Sự chênh lệch lớn thế này khiến Đỗ Thác khó chịu vô cùng. Hắn nhìn Thương Mặc, vươn tay xoa tóc cậu, thâm tình nói: “Giản Anh sắp đánh xe đến rồi. Em ngồi trên xe chờ tôi một chút, tôi quay về luôn.”
Thương Mặc gật đầu: “Anh nhanh một chút nhé, nếu không tôi đi làm muộn mất.”
Đỗ Thác mỉm cười, lựa chọn xem nhẹ nửa câu nói sau của cậu: “Ừ.”
Sau đó, hắn quay sang nhìn Liễu Vận, hai mắt phát lạnh: “Cô tốt nhất nên thật sự có chuyện.”
Liễu Vận không thèm để ý đến thái độ ác liệt của hắn với mình, trong mắt ngấn lệ nhưng lại tươi cười: “Tất nhiên rồi. Không có việc em nào dám quấy rầy anh.”
Đỗ Thác hừ lạnh một tiếng đi vào trong nhà để lại Liễu Vận vội vàng đuổi theo
Hắn đóng cửa, lạnh lùng nhìn Liễu Vận: “Tôi cho cô ba phút, nói đi.”
Trên mặt nàng nhiễm một mảnh đỏ ửng. Liễu Vận thẹn thùng nói: “Em… mang thai.”
Đỗ Thác không có chút khiếp sợ và kinh ngạc nào. Đời trước cô ả này cũng từng đến trước mặt hắn nói như vậy, ban đầu hắn còn tưởng thật sự là của hắn, nhưng ai ngờ, đứa bé là của người khác.
Nhìn Liễu Vận đứng trước mặt, khóe môi Đỗ Thác cong lên một nụ cười lạnh: “Có phải không, hay là cô Liễu ngủ với cấp dưới rồi đổ vấy lên đầu tôi?”
Nàng lắc đầu, nước mắt chậm rãi chảy ra, thoạt nhìn rất chọc người thương yêu: “Anh không tin em?”
Đỗ Thác tới gần nàng, dùng tay bóp lấy cằm Liễu Vận. Hắn cúi đầu, đối diện với ánh mắt của Liễu Vận. Ngay khi hắn chuẩn bị hung tợn mở miệng nói chuyện,
Cửa mở, Thương Mặc đứng ở trước cửa.
Thương Mặc vốn định đến nói với Đỗ Thác mình đi trước, nếu không sẽ đến công ty muộn, nào ngờ vừa mở cửa đã thấy hai người đang tiếp xúc thân mật, Đỗ Thác cúi đầu, Liễu Vận ngẩng đầu.
Cậu thoáng sửng sốt rồi vội vàng nói “Xin lỗi”, sau đó chạy ra cửa.
Đỗ Thác rất muốn đuổi theo để giải thích, nếu không có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này. Nhưng đầu sỏ gây tội còn đang ở nhà mình, hắn không thể đi ngay, chỉ có thể lạnh lùng nói với Liễu Vận: “Đương nhiên là tôi không tin. Còn nếu cô cứ kiên quyết nói là của tôi, tôi sẽ có biện pháp cho cô biết cha đứa trẻ là ai.”
“Còn bây giờ, lập tức cút khỏi nhà tôi!”
Liễu Vận không còn cách nào khác, dù sao chính nàng cũng không rõ đứa trẻ là con ai. Nàng chảy nước mắt, rồi lại cười nói với Đỗ Thác: “Em không nghĩ rằng Đỗ tổng sẽ lãnh khốc vô tình như vậy.”
Hết chương 27.
Má, chương này tự nhiên dài 14 trang, edit mệt bở hơi tai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]