Khi Thương Mặc trở lại bệnh viện, Kiều Lẫm cũng đang đi tới từ phía đối diện. Sắc mặt anh trông rất trầm trọng, hiển nhiên là đang tức giận.
“Cậu vừa đi đâu?” – Kiều Lẫm nhìn chằm chằm cậu, tức giận hỏi.
Thương Mặc thành thật trả lời: “Em ra ngoài đi dạo.”
Kiều Lẫm nhướn mày, hận không thể bóp chết người trước mắt: “Thân thể chưa tốt lên đã ra ngoài đi dạo? Cậu nghĩ cái gì vậy? Không sợ đi giữa đường ngất xỉu à?”
Thương Mặc lắc đầu: “Sao có thể thế được, thân thể em cũng không kém đến mức đấy. Hơn nữa đây là bệnh viện, ngất xỉu cũng không sợ.”
Kiều Lẫm nghe vậy, cảm thấy bản thân không tức chết thật đúng là thần kỳ.
Nếu không phải vì Đỗ Thác nói không thấy Thương Mặc trong phòng, anh sẽ không tin, bởi Thương Mặc ngày thường tuy có chút bướng bỉnh, nhưng vừa xảy ra tai nạn, sẽ không thể không hiểu chuyện đến mức ấy.
Ai mà ngờ cậu ta lại có thể không hiểu chuyện đến mức ấy!
Kiều Lẫm lạnh lùng hỏi: “Cậu ra ngoài đi dạo tại sao không báo cho mọi người, di động cũng không mang theo. Cậu có biết mọi người đi tìm cậu rất lâu rồi không?”
Thương Mặc nghe vậy chỉ biết áy náy đáp: “Em xin lỗi.”
“Nói đi, rốt cuộc là vì sao? Tại sao vừa bị tai nạn đã chạy ra ngoài đi dạo?” – Kiều Lẫm nhìn cậu chằm chằm, một bộ muốn cậu phải khai ra hết. Anh tin là đã có chuyện gì đó, nếu không thì Thương Mặc cũng sẽ không nói tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-cong-cau-buong-tha/3573744/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.