Chương trước
Chương sau
Càng đi tới gần căn cứ của thành phố C thì càng có thể thấy được sự nhộn nhịp cùng hơi thở của con người tồn tại rõ ràng hơn. Hai bên con đường không còn hoang vắngtrơ trọi, ngược lại có thể thấy không ít xe ô tô ra mang theo từng nhómngười đi ra đi vào, cũng không ít người cuốc bộ. Bọn họ có người đi rangoài săn bắt tang thi hoặc tìm kiếm thực vật đồ vật có thể ănđược, cũng có người thì giống như đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ cùng đám người Vương Kiến, là người nơi khác tới muốn đi tới căn cứ thành phố Cđể định cư.
Mặt mũi mọi người đa phần đều nhuốm sự mệt mỏi utrầm, cả người gầy rộc nhưng vẫn phải gồng mình lên. Thay đổi, biến cố,kinh hoảng, sợ hãi, lo lắng,… tất cả cùng một lúc ập tới khiến cho mọingười dần dần phải tự đốc thúc bản thân cố gắng thích nghi nhanh hơn, để không bị đào thải, bị tiêu diệt. Tất cả là do cuộc sống của mạt thế quá mức khổ sở.
"Cái cô tên Cố Minh Tuyền kia... sao lại nói với tôi cái gì mà tôi cùng cô ta là tình địch vậy nhỉ?" Cố Diệp Ninh ngồitrên xe không có hứng thú để ý quan sát sự vật bên ngoài, vì thế nhànnhã quay sang Nam Cung Lãnh Dạ hỏi anh điều băn khoăn từ chiều tới giờcủa mình.
Hôm trước, vào cái buổi tối ngày nhóm người VươngKiến đi vào trú đêm ở trong xóm dân đó gặp được đội ngũ của bọn họ, CốDiệp Ninh vì bổ sung tinh thần lực mà ngủ rất say. Tới khi cô tỉnh dậythì đã phải đại chiến một hồi với tang thi. Sau đó vì lo lắng sẽ lại cótang thi cấp cao tấn công nên vội vàng thu dọn rời đi ngay. Từ đầu tớicuối cô cùng đám người Vương Kiến không hề tiếp xúc nói chuyện qua.
Chưa kể tới Cố Diệp Ninh trước đó luôn trùm kín áo choàng che hết diện mạo,ngày hôm nay đám người Vương Kiến mới chính thức biết được mặt cô.
Cho nên với đủ mọi tình huống như vậy, cô nghĩ mãi cũng nghĩ không ra mìnhcó thù oán gì với Cố Minh Tuyền, lại còn bị cô ta nói rằng mình là tìnhđịch của cô ta. Bọn họ có tranh đoạt gì sao? Sao Cố Diệp Ninh cô lạikhông hay biết gì?
"Cô ta nói vậy với cô như vậy à?" Nam Cung Lãnh Dạ nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh. Thế nhưng khitầm mắt chuyển tới trên gương mặt xinh đẹp của cô thì đã trở lại sự bình thản mang theo chút ôn nhu thường ngày.
"Ừ..." Cô cũng không phát hiện anh có gì bất thường, gật gật đầu.
"Kệ đi, đừng suy nghĩ chấp vặt với vài người không quan trọng. Trêm đời córất nhiều người đầu óc không bình thường, lâu lâu sẽ phát bệnh, nói lung tung, như con chó điên gặp ai cũng sẽ lao tới cắn." Anh đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói.
“Thực sâu xa…”
“Thực thâm thúy…”
“Thực đáng thương…” Hạ Kỳ Phong, Minh Tu cùng Chu Nhi ngồi ở sau thầm quaysang nhau vẻ mặt bất lực, không biết vì sao lại có chút thương cảm đốivới Cố Minh Tuyền.
“Phụt!!!" Mà Mục Hoằng ngồi ở hàng ghếtrước đang uống nước thì bị sặc, phun sạch nước trong miệng ra "Khụ...khụ... khụ..." Sức đề kháng của mãnh nam quả thực so với ba đứa tiểu quỷ kia kém hơn rất nhiều, thế nhưng lại bị một câu nói của Nam Cung LãnhDạ đánh bại cho ho không ngừng lại được.
“Bẩn quá, Hoằng."Mặc Sở Minh đang lái xe nhịn không được nhíu mày hơi nghiêng người tránh né, không muốn để bị nước từ trong miệng Mục Hoằng phun ra dính vàongười mình"Hơn nữa nước sạch ở thời điểm hiện tại rất quý, đừng lãngphí."
"Khụ... khụ... xin lỗi, xin lỗi..." Hắn dùng tay vỗ vỗngực để hô hấp thông thuận, vừa nghẹn lại nói một câu xin lỗi, ánh mắtlại nhịn không được len lén thông qua gương chiếu hậu nhìn hai người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh ngồi ở hàng ghế sau.
“Anh đi theo Dạ bao lâu còn chưa quen thói độc mồm độc miệng của cậu ấy sao?”
Mặc Sở Minh có chút buồn cười nhìn Mục Hoằng vẫn đang bị lời nói của NamCung Lãnh Dạ làm cho đầu óc không tập trung nổi. Ngày nhỏ lúc mới quenbiết còn rất xa lạ, y cũng bị anh đả kích cho không ít lần ngồi ở góctường vê tay đếm kiến. Cũng nhờ vậy mà con tim y hiện tại được luyện cho cứng rắn lắm.
Nam Cung đại thiếu gia chính là loại người như vậy đó. Bản chất bên trong xấu xa, bên ngoài lại trưng cái vẻ lạnhnhạt. Anh phân chia rất rõ ràng, một bên là những người anh đặt tronglòng còn một bên là những người râu ria không đáng quan tâm.
Trong nhóm người anh đặt trong lòng có gia đình, có bạn bè. Nam Cung Lãnh Dạđối với người trong nhóm người này rất quan tâm, cũng thực tâm để ý chăm sóc. Thế nhưng anh cũng không thường xuyên thể hiện quá rõ, phải tinhtế mới nhận ra được, nói chung anh chính là kiểu người nói ít làm nhiều. Hiện tại xuất hiện thêm Cố Diệp Ninh là người trong lòng, có thể thấyđược Nam Cung Lãnh Dạ yêu vào cũng sẽ biến thành người rất lãng mạn, rất dịu dàng và chiều chuộng đối tượng mình yêu thích.
Nhưng màanh đối với những người không quen biết không quan tâm thì rất xa cáchduy trì thái độ thờ ơ. Đặc biệt đối với người bản thân mình không thíchhoặc là có ấn tượng không tốt thì… không chút chướng ngại nào sỉ vảngười ta một cách rất nho nhã, nghệ thuật và thâm thúy. Kể cả cho dù đối phương có thích mình đi chăng nữa cũng không có gì thay đổi. Trong lòng anh, người lạ vĩnh viễn là người lạ, không cần phải quan tâm, cho dù là con người, nhân cách, cách sống hay kể cả là tình cảm cùng sống chếtcủa đối phương.
Nói ra thì có thể thấy được trong tính cáchcủa Nam Cung Lãnh Dạ có phần rất lạnh lùng và rất vô tâm, Tuy nhiên cũng vì tính cách thế này mà anh có được tính cách rất quyết đoán, có chủkiến, phân biệt rõ ràng cùng tài năng lãnh đạo xuất sắc.
Vìgia thế, ngoại hình, tài năng xuất chúng, Nam Cung Lãnh Dạ đương nhiênlà không thể không có người yêu thích theo đuổi. Những người thích anh,dù nam nữ già trẻ lớn bé có dủ số lượng để xếp hàng vòng quanh bán kínhthủ đô đấy. Nhưng mà Nam Cung Lãnh Dạ người này tầm mắt lại rất caongạo, hai mươi năm chưa từng tiếp xúc gần gũi quá mức với ai chứ đừngnói là yêu đương. Mặc Sở Minh cùng em gái em trai cùng cha mẹ của anhcòn tưởng tính cách anh khó gần như thế chắc cả đời cô độc.
Không nghĩ tới mạt thế bùng nổ, lại đột nhiên xuất hiện Cố gia Cố tam tiểuthư bí ẩn nhất giới thượng lưu thủ đô - Cố Diệp Ninh thu hút toàn bộ chú ý của Nam Cung Lãnh dạ. Người mà danh tiếng luôn vang bên tai nhưng hóa ra lại chính là đối tượng tương lai mà người bạn thân cao ngạo ngắmtrúng. Tưởng như vô tận nhưng hóa ra lại ở ngay trước mắt. Mặc Sở Minhchỉ có thể cảm thán, duyên a, cũng cần phải có lúc mới gặp được nhau…Đáng tiếc Cố gia giấu ‘tiểu công chúa’ kĩ quá, khiến cho Nam Cung LãnhDạ tới giờ mới gặp được một nửa của mình.
Trước kia anh vốnchẳng thèm để ai vào mắt, hiện tại đã thích Cố Diệp Ninh đương nhiêncàng không chú ý tới tình cảm của người khác. Cho nên, không chỉ Cố Minh Tuyền mà một loạt những người hâm mộ Nam Cung Lãnh Dạ đang ở thủ đôkia… tình cảm chung quy cũng chỉ có thể dùng hai câu khái quát: “Đơn phương tình nguyện, hoa chưa nở nụ đã tàn”.
“Aiz ~” Y nhịn không được mà thở dài, tiện thể quành tay lái tránh một cái hố lớn trên đường.
“Thở dài gì vậy?” Mục Hoằng nghĩ một hồi liền cảm thấy… ừm, quả thực cũngkhông phải lần đầu nghe Nam Cung đại thiếu đả kích người, có gì phải sốc chứ. Cho nên, vị Mục mãnh nam đã rất nhanh chóng quay trở về trạng thái phóng khoáng thoải mái vô tư ban đầu.
“Không có gì, chỉ nghĩ linh tinh chút thôi.” Nhún nhún vai, Mặc Sở Minh trả lời qua loa. Suynghĩ thì cứ nên giữ trong lòng, nếu để lộ ra nhỡ tới tai Nam Cung LãnhDạ, anh mà nghe được lời đánh giá kia của y, chắc chắn Mặc Sở Minh y sẽlại bị kéo ra một góc kín, khi đi chỉnh tề sáng sủa nhưng lúc trở về thì tình trạng vô cùng bi thảm thảm thương cho mà xem.
Làm trợthủ đắc lực cho một người khó tính khó nết khó ở cùng như Nam Cung đạithiếu, Mặc Sở Minh bày tỏ… cũng cần phải có tính chịu đựng kiên trì bềnbỉ nha ~ tưởng ai cũng làm được chắc ~ ╮(╯▽╰)╭
Thoáng mộtchốc, không biết từ lúc nào bọn họ đã tới gần trước căn cứ thành phố C,số lượng xe cùng người xuất hiện càng lúc càng đông hơn. Mọi người tạmdừng lại những cuộc nói chuyện phiếm, chăm chú nhìn về hướng căn cứ đang dần càng lúc càng lộ rõ ra. Đây là căn cứ người sống sót đầu tiên màbọn họ nhìn thấy sau suốt hơn một tháng bôn ba bên ngoài.
Từlúc mạt thế bùng nổ tới giờ thời gian đã qua hơn một tháng, bằng tài lực cùng với binh lực của mình, căn cứ C cũng đã xây dựng xong tường thànhcao ngất bảo vệ ở bên ngoài. Tường thành trải dài không thấy điểm cuốibao quanh toàn bộ thành phố C rộng lớn.
Toàn bộ được xây dựng bằng đá tảng nguyên khối, rất vững chắc. Cửa của căn cứ thành phố cũngđược tạo bằng một khối sắt dày khoảng hơn mười centimet. Mỗi lần cửađược đẩy ra đều cần sức lực của hơn mười dị năng giả, tiếng cửa ma sátkéo theo một tiếng trầm đục nặng nề. Nhìn lướt qua căn cứ thành phố Cnày có thể khiến người ta sinh ra một niềm tin… chỉ cần ở trong căn cứthì hoàn toàn sẽ không lo sợ bị tang thi tấn công
“Xem ra rất đông người muốn xin vào căn cứ định cư.” Nhìn một hàng dài xe xếp hàng ở bên ngoài cửa căn cứ, Mặc Sở Minh nói với mọi người trong xe, ngón taykhông tự giác hơi gõ gõ trên tay lái của xe, dường như đang suy nghĩ gìđó.
“Muốn vào còn cần phải làm thủ tục và kiểm tra gì đó, khá là tốn thời gian. Sở Minh, anh cứ xếp hàng vào, từ từ thong thả chờ tới lượt chúng ta là được.” Với một đội ngũ toàn các thành viên lơ tơ mơtoàn tập về thủ tục này nọ của các căn cứ như bọn họ, không thể khôngnói, sự thông thái hiểu biết về mạt thế của Cố Diệp Ninh đã giúp đỡkhông ít.
“Được.” Cố Diệp Ninh là từ điển về mạt thế, bọn họchẳng biết vì sao cô biết nhiều như vậy nhưng mà rất tín nhiệm lời củacô. Y nghe thấy cô nói vậy lập tức quành xe vào hàng xe dài dằng dặcđang nối đuôi nhau đợi tới lượt vào cửa căn cứ.
“Tiểu Ninh, thủ tục có gì?” Mục Hoằng quay lại hỏi cô.
“Đại loại là vì căn cứ sẽ càng ngày càng có nhiều người ở bên ngoài tới định cư nên lương thực sẽ dần ít đi. Cho nên người định cư cùng với ngườimới tới sẽ phải nộp một số lượng lương thực nhất định theo đầu người đểcó thể định cư cùng vào cửa. Ngoài ra còn phải kiểm tra máu một chút xem có phải bị lây nhiễm virut tang thi mà giấu diếm hay không nữa.” Côđáp.
“Tóm lại chính là kiểm tra sức khỏe để đảm bảo an toàncho căn cứ cùng với thu thuế sinh sống cùng thuế vào cửa.” Nam Cung Lãnh Dạ khái quát lại.
“Chính thế.” Cố Diệp Ninh cười cười gật đầu với anh.
“Những điều này cũng không hề khó hiểu.” Mặc Sở Minh gật đầu tán thành với chính sách thủ tục này.
Thu thuế gì đó để tăng lương thực là đương nhiên. Một căn cứ nuôi từng ấymiệng người rốt cuộc qua một đoạn thời gian thì lương thực cũng sẽ cạnkiệt dần mà thôi. Còn về kiểm tra sức khỏe, càng đương nhiên phải làm.Nhỡ để người lây nhiễm virut vào được trong thành, vậy thì quá nguyhiểm. Phải biết độ lây truyền của virut tang thi vô cùng nguy hiểm cùngtốc độ lây lan rất nhanh. Cho nên mạt thế bùng nổ, có không ít thành phố lớn đã bị hủy diệt, trở thành những thành phố ma không ai dám tới.
Cố Diệp Ninh nhìn về hàng xe dài dằng dặc, im lặng không nói gì, trong đôi mắt bạc hiện lên một tia ảm đạm. Cô đã từng tới căn cứ thành phố C nàynhưng cũng không ở lại quá lâu liền tranh thủ thời gian đi về hướng thủđô. Chính là không bao lâu sau bị đội ngũ bỏ rơi, bị hủy đi dị năng cùng bề ngoài, lại còn… hại chết tiểu Nha. Ký ức in hằn thù hận, tuy rằng cô không thể tha thứ cho đám người đã phản bội bỏ rơi mình kia nhưng đãkhông còn dễ bị kích động như ban đầu.
Đối với căn cứ thànhphố C này, Cố Diệp Ninh chỉ hiểu biết chút ít mà thôi. Đại khái cũng cóthể nói rằng căn cứ này có tường thành cao làm bằng đá cùng cửa sắt dày, nhờ vậy thoát được không biết bao nhiêu lần tang thi tấn công. Ở kiếptrước sau mạt thế ba năm thì cô vẫn nhớ rõ căn cứ thành phố C không hềbị hủy diệt, ngược lại trở thành một trong số ít những căn cứ lớn chỉbước sau căn cứ thủ đô.
Căn cứ thành phố C này tuy không tớimức khắc nghiệt như ở tại căn cứ thủ đô, nhưng chung quy là căn cứ lớnthì kiểu gì cũng sẽ sinh ra một tình trạng… đó là phân hóa giai cấp.
Con người là loại động vật kỳ lạ như vậy đấy, lúc hoảng loạn có thể sẽ cònđoàn kết chung tay, nhưng tình hình vừa sắp xếp khả quan hơn một chútliền lại quay ra tranh đoạt đẩy cao cái tôi của mình lên. Ở thời hòabình có người giàu và người nghèo, có người có quyền thế và người vôquyền vô thế thì ở mạt thế cũng chả khác gì, đó là người bình thườngcùng dị năng giả, có kẻ có quyền lực cùng người chẳng có quyền lực gìtrong tay.
Còn tình trạng phân hóa giai cấp ở căn cứ thànhphố C hiện tại đã tới mức nào thì… cái này phải vào trong thành mới biết rõ ràng được.
Tuy biết rõ ràng sự bất công trong phân hóagiai cấp nhưng cô cũng không sẽ không cố thay đổi cái gì cả. Đây là quyluật xã hội rồi, một mình cô chẳng thể làm nên trò chống gì cả. Mà hơnnữa Cố Diệp Ninh cũng không có ý trở thành chúa cứu thế. Cô chỉ cần biết tới hiện tại phải lo cho bản thân cùng động đội là đủ. Cô và mọi ngườitrong đội ngũ đều là dị năng giả, hơn nữa cấp bậc còn rất cao, sẽ khôngcần lo lắng bị người khác chèn ép bắt nạt. Còn những người khác khôngquen biết có khổ sở ra sao, cô cũng mặc kệ! Liên quan gì tới cô chứ!
.
.
.
“Chị, sao chị lại ngăn em chứ?” Cố Minh Tuyền ngồi ở trên xe, bức xúc nhìnchị gái ngồi cạnh mình. Dù đã vài tiếng trôi qua nhưng cô ta vẫn ấm ứcvề việc chiều nay Cố Minh Hi ngăn cản cô ta dạy cho cái con nhỏ ‘tiểuNinh’ kia một trận.
“Tiểu Tuyền, em quả thực không nghĩ rasao?” Cố Minh Hi chán nản nhìn em gái của mình, trong mắt thật sâu cònmang theo một chút khinh thường.
“Cái gì chứ?” Thấy vẻ mặt bất lực của chị gái, Cố Minh Tuyền ngây ra.
“Em nếu gây với cô gái kia, người thiệt chắc chắn là em.” Nhún nhún vai, Cố Minh Hi đối với câu hỏi của em gái cực kỳ qua loa trả lời.
“Gì chứ? Cô nàng ‘tiểu Ninh’ kia có gì mà đáng sợ. Thứ duy nhất mà em engại cô ta chẳng qua quanh cô ta có một đám người dị năng giả cấp bậcrất cao mà thôi.” Đặc biệt là còn được Lãnh Dạ của mình bảo vệ… Cố MinhTuyền thầm nghĩ. Hơn nữa cứ nhớ tới thái độ thân thiết của những ngườitrong đội ngũ đó đối với Cố Diệp Ninh, Cố Minh Tuyền ghen tị tới nghiếnrăng.
'Tiểu Ninh' đó… có gì tốt chứ???
“Xin em đấy. Không chỉ người bên cạnh cô gái tên ‘tiểu Ninh’ kia là dị nănggiả cấp cao mà ngay cả bản thân cô gái tên ‘tiểu Ninh’ kia cũng là dịnăng giả cấp cao có được hay không? Hơn nữa cấp bậc tuyệt đối không hềthua cái anh chàng đội trưởng họ Nam Cung kia.” Cuối cùng, Cố Minh Hinhịn không được nữa phải nói thẳng ra.
Từ xưa tới nay, ngưutầm ngưu, mã tầm mã, người thế nào sẽ chơi với bạn thế ấy. Một đội ngũtoàn những người có dị năng cấp 2 cao giai trở lên, sao có thể đối vớimột cô gái không có năng lực gì lại tỏ ra tin tưởng và kính trọng nhưvậy. Từ thái độ của những người khác đã có thể biết được Cố Diệp Ninhkhông tầm thường chỉ có ngoại hình như cô tỏ ra.
Hơn nữa, sosánh về số lượng người trong đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ cùng với giọng nói và thanh kiếm treo trên hông cô, có thể thấy được Cố Diệp Ninhchính là cao thủ che kín mặt đêm đó một tay giết nữ tang thi. Dị nănggiả song hệ băng phong, cấp bậc ít nhất cũng là cấp 3 cao giai, lại sởhữu không ít chiêu thức tấn công cực kỳ tàn bạo, khả năng dùng kiếm rấttốt. Cố Minh Tuyền chỉ là dị năng giả hệ phong cấp 1 trung giai còn dámđòi ‘dạy bảo’ đối phương? Không bị giết chết đã là tốt lắm rồi.
Cố Minh Tuyền bởi vì ghen tị với tình địch tới đỏ mắt cho nên không suyđoán ra nhưng những người khác như Vương Kiến, như gia đình họ Tiêu, vàđặc biệt là Cố Minh Hi luôn bình tĩnh đứng ngoài nhìn vào thì sao lạikhông đoán ra thân phận của Cố Diệp Ninh.
Tuy là từ trênngười của Cố Diệp Ninh không có khí tức của dị năng giả, nhưng không aidám khinh thường bởi vì họ đã tận mắt chứng kiến cô ra tay giết tangthi. Hơn nữa đã có Nam Cung Lãnh Dạ là trường hợp đi trước, mọi ngườiđều hiểu được một điều… dị năng giả cấp cao có khả năng che giấu đượckhí tức của tinh thần lực của bản thân. Nếu bọn họ không bộc phát nănglực ra thì chẳng khác gì người thường không có dị năng.
“Không thể nào!!!” Cố Minh Tuyền nghe chị gái nói vậy, há hốc mồm, quát lớn.
“Không thể nào sao? Em thử hỏi mọi người trong nhóm chúng ta xem xem bọn họ có đoán được ra không? Chỉ e chỉ có em cùng mẹ là không nhìn ra sự thật mà thôi!” Khoanh tay trước ngực, vẻ mặt của Cố Minh Hi hoàn toàn lộ ra vẻtin hay không thì tùy, nhắm mắt lại dưỡng sức.
“Em… em khôngtin…!!!” Theo bản năng quay lại nhìn mọi người, thấy quả thực ai cũnghoặc cười trừ với mình hoặc làm như không quan tâm nhưng biểu hiện rõràng có ý tứ nói rằng những gì ban nãy Cố Minh Hi nói ra đều là sự thật.
Cố Minh Tuyền vẫn khó có thể chấp nhận sự thực rằng… tình địch của mìnhnổi trội toàn năng hơn mình nhiều lắm. Cô ta là công chúa nhỏ được chiều chuộng, từ bé tới lớn luôn làm tâm điểm, là giỏi nhất trong mắt ngườikhác. Hiện tại có người xuất hiện, không chỉ cướp đi người cô ta thíchmà còn cướp cả ánh hào quang của cô ta, làm sao cô ta có thể nhịnđược!!! Trong mắt của Cố Minh Tuyền tràn ngập chấp nhất mù quáng cùngsát ý hận thù!!
‘Tiểu Ninh’ gì đó kia!!! Cô chờ đó cho tôi!!!
.
.
.
Chờ một lúc liền tới lượt đội ngũ của bọn họ, Mặc Sở Minh đem xe tiến lênphía trước, sau đó cả đoàn lục tục đi xuống xe để kiểm tra. Đội ngũ nàyvừa mới xuống xe đã gây náo động cực kỳ lớn.
Nam Cung Lãnh Dạ anh tuấn lạnh lùng, Cố Diệp Ninh tinh xảo hoàn mỹ, Mặc Sở Minh thư sinh tri thức, Mục Hoằng phóng khoáng thoải mái, Hạ Kỳ Phong nghiêm túc phachút ngượng ngùng, Minh Tu gian xảo nghịch ngợm, Chu Nhi xinh xắn dễthương. Toàn bộ người nào người vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng, quần áosạch sẽ khoan khoái, đi theo lại còn có một con sói trắng muốt lôngcường tráng, nổi bần bật giữa một đám đông người xung quanh, khiến chokhông ai không chú mục nhìn tới.
Nhân viên thu phí nhìn bọnhọ mà mắt tròn mắt dẹt, miệng không khép lại được, cứ ngây ngốc đứng đómất một hồi lâu. Phải tới khi Mặc Sở Minh đại diện đi ra, hắng giọng hokhẽ một cái, khéo léo nhắc nhở thì những người xung quanh mới có thểtỉnh táo lại.
“A… các người… các người…”
“Chúngtôi có tổng cổng là 7 người và 1 thú, cho hỏi giờ phải làm thế nào?” Mặc Sở Minh thấy vẻ lúng ta lúng túng của nhân viên thu phí, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Cái đó… vật nuôi không cần nộp phí, cònngười thì mỗi người nộp một kg gạo. À, nếu không đủ gạo thì có thể thaybằng ba hộp bánh hoặc đồ ăn gì khác cũng được.” Nhân viên thu phí vẫnchưa hồi hồn, mấp máy môi trả lời theo bản năng.
“Hoằng.” Nam Cung Lãnh Dạ đưa mắt nhìn Mục Hoằng, hiện tại đồ ăn tạm thời chuẩn bị đều để trong balo của hẳn đang đeo.
“Ừ.” Mục Hoằng lôi ra bốn túi gạo nặng trịch cùng với ba hộp bánh quy và năm thùng mì tôm, giao cho nhân viên thu phí, mở miệng hỏi “Như vậy đã đủchưa?”
Thực ra với số lượng đồ ăn lấy ra này nếu tính và quyđổi đúng với phí thu vào cửa căn cứ thì có lẽ bọn họ còn nộp thừa ra một ít. Tuy nhiên mấy người bọn họ cũng không tới mức quá tính toán vụnvặt. Người khác có lẽ sẽ khá khó khăn trong việc nộp phí kiểu này, nhưng đội ngũ bọn họ vài lần đi cướp siêu thị với mấy kho hàng lớn thu đượckhông ít đồ ăn, có thể nói là rất dư dả. Nộp thừa ra một ít thì sẽ gâyđược cảm tình tốt với nhân viên thu phí, chút nữa có thăm dò gì cũng sẽdễ dàng hơn.
“À, đủ… đủ rồi…”
Nhìn một đống đồ ănđược đem để trước mặt mình, nhân viên thu phí hai mắt tỏa sáng. Đội ngũnày xem ra không chỉ ngoại hình xuất sắc mà năng lực cũng không tồi,bằng không sao có thể có thoải mái không chút do dự một lúc lấy ra đượcnhiều đồ ăn để nộp như vậy. Nghĩ nghĩ một chút, nhân viên thu phí lạinói:
“Phí của mọi người còn thừa một chút, cho nên chút nữanếu mọi người qua được cửa kiểm tra sức khỏe thì tôi sẽ đưa cho mọingười một tờ giấy ưu đãi. Có giấy ưu đãi này, lát nữa vào trong căn cứnếu muốn thuê nhà sẽ thuê được với giá rẻ hơn một chút.”
“Được. Cảm ơn cậu.” Mặc Sở Minh cười híp cả mắt lại, trong lòng vui sướng.Không ngờ lại còn chiếm được lợi ích rất tốt như vậy nữa. Có lợi chomình... ai mà chả thích!
“Không có gì, mọi người qua bên kiakiểm tra một chút đi.” Xua xua tay, nhân viên thu phí chỉ về hướng bêntrái cách đó không xa.
Phía đó có một cái lều trại màu trắngrất lớn được dựng tạm để che chắn nắng mưa. Bên trong lều đặt một chiếcbàn dài, trên mặt bàn có rất nhiều các dụng cụ đo đạt gì đó. Đứng ở nơiđó có khoảng hơn chục người. Có ba bốn người trong đó mặc y phục màutrắng của bác sĩ ngồi sau bàn, hẳn là nhân viên kiểm tra. Những ngườicòn lại mặc trang phục quân đội, tay cầm súng máy, mặt mày nghiêm nghị,ánh mắt lạnh lùng quan sát, đứng tản ra bốn phía.
“Đó chắclà nhân viên quân đội phái tới để quản lý trật tự tránh cho có người gây rối. Mặt khác nếu như phát hiện ra có người nào đó bị kiểm tra ra làlây nhiễm virut thì bọn họ cũng sẽ ra tay xử tử đối phương ngay tạichỗ.” Cố Diệp Ninh thấy mọi người trong đội ngũ đang đánh giá mấy ngườiquân nhân kia, thản nhiên giải thích.
“Đúng là có quân độichấn giữ, an toàn cùng trật tự tốt hơn hẳn.” Mục Hoằng rất có tình cảmvới quân đội, nhìn mấy người lính kia thân hình thẳng tắp, chăm chú làmnhiệm vụ thì nhịn không được mở miệng tán thưởng.
Mấy ngườibọn họ đi tới phía lều kia, quả nhiên thời điểm tới gần thì bị một người trong số những người quân nhân đang đứng xung quanh kia bước lên ngăncản: “Có mấy người?”.
Người quân nhân mở miệng hỏi, khuôn mặt của anh ta tuấn tú sáng sủa, cũng là một mỹ nam khó thấy. Thân ngườicao lớn sừng sững, tay nắm chặt súng, tư thế thẳng tắp chuẩn mực. NếuMục Hoằng mang theo khí thế mạnh mẽ hoang dại của một binh lính đặcchủng thì người thanh niên quân nhân này lại mang theo phong cách lạnhlùng kiên nghị cứng rắn của bộ binh. So với Mục Hoằng còn phù hợp vớiphong cách quân nhân hơn.
Tuy anh ta lúc mới nhìn có chútngạc nhiên vì vẻ ngoài của nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ, thế nhưng rấtnhanh che giấu. Chỉ có một tia sáng lướt qua trong ánh mắt chứ trên mặtvẫn luôn giữ biểu cảm bình tĩnh nghiêm nghị không thay đổi.
“Bảy người, một thú.” Vẫn là Mặc Sở Minh đại diện cả nhóm đáp.
“Một lượt bốn người. Các người chia làm hai đợt đi vào kiểm tra.” Nói xongquy tắc kiểm tra, anh ta lại lùi lại vị trí ban đầu của mình, không hềnhiều lời thêm.
Nhóm người đầu tiên đi vào là Mặc Sở Minh,Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong, Minh Tu. Nhân viên kiểm tra vô cùng nghiêm túc,kiểm tra tổng cộng có ba bước tất cả. Đầu tiên là đo chỉ số tim mạch của bọn họ, bước thứ hai là lấy máu. Hai bước đầu mới là chủ yêu, còn bướccuối cùng chỉ là một bước phụ, đó là kiểm tra xem đối phương có phải dịnăng giả hay không.
Máu được rút ra được cho vào trong mộtcái ống, sau đó đem ống máu kia để vào trong một chiếc máy rất kỳ lạ.Nếu như máu hiện ra màu đỏ bình thường tức là người kiểm tra không bịlây nhiễm virut, còn nếu có màu tím đen thì tức là người kiểm tra bị lây nhiễm virut và đang trong thời kỳ ủ bệnh chưa bị hoàn toàn biến thànhtang thi. Đương nhiên, bốn người Mặc Sở Minh, Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong cùngMinh Tu đều là máu màu đỏ bình thường nên được chuyển sang bước cuốicùng là kiểm tra xem có phải dị năng giả không.
“Trong mấyngười các người có ai là dị năng giả không?” Nhân viên kiểm tra đảo mắtmột lượt qua bốn người, mở miệng hỏi theo quy tắc.
“Cả bốn.” Mặc Sở Minh thay mặt ba đứa nhỏ đáp.
“Các người có thể thể hiện một chút không.” Có chút sửng sốt ngẩng lên nhìnbốn người, nhưng sau đó nhân viên kiểm tra rất nhanh bình tĩnh lại. Anhta yêu cầu mọi người xác nhận dị năng của bản thân.
Dường như sợ bọn họ không trổ hết khả năng, anh ta lại tiếp tục nói: “Nếu cácngười là dị năng giả, sẽ có cấp một huy hiệu. Đi vào trong căn cứ, chỉcần có huy hiệu dị năng giả này thì sẽ được miễn giảm rất nhiều các loại phí thu mua trao đổi.”
“Hiểu rồi.” Mặc Sở Minh gật gật đầu,vươn tay lên, lập tức trong tay xuất hiện một thủy cầu màu xanh lơ lửng. Tuy thủy cầu rất nhỏ nhưng lượng nguyên tố thủy rất đậm đặc, xoáy thành từng vòng bên trong. Nhân viên kiểm tra lập tức biết người này là dịnăng giả hệ thủy cấp cao.
“Đây là dị năng của tôi.” Minh Tudứt lời một cái, bóng dáng nhoáng một cái đã xuất hiện ở bên cạnh củangười nhân viên kiểm tra kia.
“Á!!!” Thằng nhóc còn nghịchngợm ghé sát vào tai anh ta, thổi một cái kiến anh ta giật bắn người ômtai kêu lên “Dị… dị năng giả hệ tốc độ…”
“Còn có cái nàynữa.” Nhoáng một cái bóng dáng của Minh Tu đã trở lại chỗ ban đầu, kếtiếp giơ một cánh tay đã hóa thành kim loại ra, híp híp mắt cười tinhnghịch, rõ ràng một bộ dạng trẻ con khoe khoang: Bổn thiếu gia chính là song hệ dị năng giả đó nha ~
“Được rồi, khoe khoang cái khỉ!” Hạ Kỳ Phong nhìn chướng mắt không chịu được, túm áo của nó, kéo lại “Tôi là song hệ dị năng giả ám độc.”
Giơ một cánh tay lên, một nửa ở trên hóa thành luồng khí đen không ngừnguốn éo cực kỳ quỷ dị, một nửa ở dưới lại da thịt chợt biến hóa trở thành một loại chất lỏng đặc sệt màu chàm nhìn qua rất đáng sợ. Có một giọtcủa chất lỏng rơi xuống, lập tức… xèo ~ ở trên mặt đất nơi bị giọt chấtlỏng kia rơi xuống phát ra một luồng khói màu trắng xám, để lại một vếtăn mòn sâu hoắm.
“A!!!” Nhân viên kiểm tra bị dọa cho bật cảngười về phía sau, ánh mắt như muốn lồi ra, nhìn chằm chằm vào cái bàntay nửa hóa thành bóng, nửa hóa thành độc kia của Hạ Kỳ Phong. Dường như anh ta đang tưởng tượng tới cảnh mình bị Hạ Kỳ Phong dùng dị năng côngkích cho nên sắc mặt vô cùng sợ hãi tới trắng bệch.
“Anh dọangười ta rồi kìa.” Minh Tu bĩu môi, có chút chua chua móc đểu Hạ KỳPhong. Xì ~, dị năng hệ độc có gì hay chứ?! Không phải lực công kíchmạnh một chút, là loại dị năng ‘hơi’ hiếm một chút thôi sao?!
“Tu ca ca, anh ghen tị.” Chu Nhi tính tình thẳng thắn, không hề suy nghĩ mà đả kích ông anh kết nghĩa thân thiết của mình.
“Tiểu Chu Nhi, em có thể không cần nói nhiều.” Hừ một tiếng, mặt của Minh Tu xị ra.
“Được rồi, thôi nào, lúc khác rồi chành chọe thoải mái.”
Nhìn Minh Tu và Hạ Kỳ Phong lại sắp bắt đầu, còn được thêm cô bé Chu Nhitoàn vô ý đổ thêm dầu vào lửa, Mặc Sở Minh có chút đau đầu. Vỗ vỗ vainhắc nhở mấy đứa nhỏ một cái, y đối với nhân viên kiểm tra cười một cáimang đầy áy náy. Quay lại nhìn ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninhvà Mục Hoằng đang nhàn nhã đứng phía sau nói chuyện phiếm, y tự nhiên có ảo giác… bọn họ là cố ý tính kế để đùn đẩy bắt y phải trông ba đứa tiểu quỷ này đúng không?
“Tiểu Chu Nhi, còn mỗi em thôi đó.” HạKỳ Phong so với Minh Tu biết nghe lời hơn nhiều, thấy Mặc Sở Minh nóivậy thì cũng không tính phản bác thằng nhóc con láo lếu Minh Tu kia nữa. Hừ, cậu mới không thèm chấp đồ - trẻ - con!!! Quay sang Chu Nhi, cậuđẩy đẩy cô bé đi lên trước một chút, để cô bé đứng đối diện nhân viênkiểm tra.
“Vậy… dị năng của em là gì, cô bé?” Nhân viên kiểmtra quả thực bị đả kích liên tục tới hít thở không thông, xoa xoa lồngngực, gượng cười hỏi cô bé xinh đẹp như búp bê ở trước mắt.
“Dị năng hệ tinh thần.” Chu Nhi nhìn thẳng vào mắt của nhân viên kiểm tra,đột nhiên từ trong cơ thể toát ra một luồng khí tức mãnh liệt, một dòngtinh thần lực vô hình đánh úp vào não bộ của nhân viên kiểm tra, khiếnanh ta đau đớn tới ngã vật ra.
“A a…” Ôm lấy đầu đang đau như muốn bổ ra, nhân viên kiểm tra lăn lộn trên mặt đất gào thét.
“Anh là dị năng giả cấp 1 trung giai đúng không?” Chu Nhi vẫn không nhận ramình đã làm ra hành động rất… không đúng, vẫn ngây thơ nghiêng đầu nhìnnam nhân viên kiểm tra đang gào thét lăn trên mặt đất kia.
Mặc Sở Minh, Hạ Kỳ Phong, Minh Tu: … Tiểu Chu Nhi, em quá trâu bò rồi!!! = A =
Động tĩnh của đám Mặc Sở Minh nãy giờ quá mức lớn, lại cộng thêm ngay từtrước đã có nhiều người vì vẻ ngoài của bọn họ mà chăm chú theo dõisuốt, vì vậy đương nhiên một màn biểu diễn dị năng cứ như vậy lọt vàotrong mắt không ít người. Mấy vị quân nhân đứng xung quanh cũng bị tiếng kêu gào của nhân viên kiểm tra kia làm cho hoảng sợ, kích động muốn giơ súng lên với mấy người Mặc Sở Minh. Nhưng còn chưa kịp hành động đã bịthanh âm bất đắc dĩ của Mặc Sở Minh làm cho ngừng lại.
“Tiểu Chu Nhi, em sao lại tấn công tinh thần lực của anh ta!”
“Không phải anh ta bảo là chúng ta thể hiện dị năng sao?” Cô bé ngơ ngác không hiểu gì ngẩng lên nhìn Mặc Sở Minh, vẻ mặt quả thực là ngây thơ vô (số) tội.
“Dị năng của em không phải có thể khống chế người vớivật thế sao? Cần gì phải tấn công tinh thần lực của người ta?” Trời ơi,phải trông ba đứa này, y cảm thấy mình sắp mệt tới chết, sức nhẫn nạicũng bị mài tới mòn sạch rồi.
“A… em quên mất, cứ tưởng làphải biểu diễn chiêu thức mạnh mạnh một chút…” Vẻ mặt bừng tỉnh của ChuNhi khiến cho Mặc Sở Minh phun ra ngụm máu tươi.
Mặc Sở Minh khóc ròng trong bụng: Chu tiểu thư à, anh xin em, đội ngũ có một nữ cường nhân họ Cố tên DiệpNinh là đủ lắm rồi nhé. Em mà còn như vậy… nam tử hán đại trượng phu bọn anh sống làm sao?
“Em mau giải trừ tấn công đi.” Đau đầu day day thái dương, y yếu ớt bất lực nói.
“Dạ.” Chu Nhi gật gật đầu, tay phất một cái, lập tức giải trừ tấn công tinh thần lực của người nam nhân viên kiểm tra kia.
Tuy rằng đau đớn đã kết thúc thế nhưng đột nhiên bị một dị năng giả cấp 3sơ giai tấn công, cho dù chỉ một quãng thời gian ngắn cũng đủ làm chongười nhân viên kiểm tra kia bị tổn hại sức khỏe không ít, lúc này đãtrực tiếp bất tỉnh nhân sự rồi. Mấy vị quân nhân đứng bên cạnh lau mồhôi hột trên trán nhìn mấy vị dị năng giả khủng bố gây ra mọi chuyện,không dám mở miệng nói thêm nửa chữ, chỉ có thể phân công nhau dùng cáng chữa thương đem người nhân viên kia đi vào trong căn cứ tìm người chữatrị.
“Khụ khụ… như vậy, chúng tôi đã kiểm tra xong rồi phảikhông?” Mặc Sở Minh quay sang hỏi cái anh chàng quân nhân sáng sủa banđầu nói chuyện với bọn họ.
“Phải…” Anh ta lúc này đã giữkhông được vẻ mặt bình tĩnh nữa, co quắp nhìn ba đứa nhỏ sau lưng y nhưnhìn thấy ba con quái vật vậy. Đặc biệt là Chu Nhi. Trước còn cảm thấycô bé này đáng yêu, nhưng mà hiện tại… đứng cạnh anh ta cũng không muốnđứng cạnh nữa luôn ấy “Các người có thể đi qua một bên chờ đồng đội,hoặc có thể vào căn cứ trước.”
“Vậy chúng tôi ở một bên chờ.” Hạ Kỳ Phong quay đầu nhìn về phía ba người còn lại trong đội ngũ cùng tiểu Nha vẫn chưa kiểm tra.
Anh chàng quân nhân cũng không phản đối, để bốn người đứng qua một bên chờ. Không biết có phải ảo giác không, nhưng bốn người Mặc Sở Minh cảm nhậnđược mấy người quân nhân khác dường như đang âm thầm nhích từng bước, cố gắng đứng xa bọn họ một chút. Đau lòng nha… năng lực mạnh quá, quảnhiên cũng rất dễ bị kỳ thị. Đặc biệt Chu Nhi cô bé này ra tay chẳngbiết khống chế gì hết…
Nhìn thấy một nhân viên kiểm tra mớiđược mời tới thay nam nhân viên kiểm tra cũ, anh chàng quân nhân sángsủa kia mới mở miệng hô: “Nhóm người kế tiếp vào kiểm tra.”
Ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh và Mục Hoằng mang theo tiểu Nhatiến vào. Tiểu Nha chỉ cần kiểm tra một chút liền xong. Hơn nữa lúc kiểm tra nó, Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh phải đứng hai bên ngăn chặn, bằng không chắc chắn nhân viên kiểm tra đã bị nó nhào lên cắn cho vàiphát rồi.
Mấy vị nhân viên kiểm tra khóc không ra nước mắt.Rốt cuộc cái đội ngũ này rốt cuộc là thể loại gì vậy? Có mấy đứa nhỏmạnh như quái vật ra rồi, hiện tại còn nhảy ra một con thú cưng là sói.Nuôi sói, lại còn là bạch lang vương làm thú cưng, các người đầu óc cóphải không bình thường hết rồi hay không?
Nam Cung Lãnh Dạ,Mục Hoằng và Cố Diệp Ninh kiểm tra máu cũng rất nhanh, và đương nhiênkhông phải là người bị lây nhiễm tang thi. Lần nữa, lại chuyển tới khâukiểm tra dị năng. Người nhân viên kiểm tra dị năng mới tới thay ba người trước mắt, không khỏi e dè một chút. Sư kiện ban nãy quá mức kinh khủng làm cho cậu ta bị ám ảnh, ngay cả tâm tình thưởng thức vẻ ngoài xinhđẹp đẹp trai của ba vị trước mắt cũng không có, nơm nớp mở miệng hỏi.
“Xin hỏi, các vị có ai là dị năng giả không?” Trong lòng cậu ta không khỏigào thét… làm ơn bảo không đi, không phải đội ngũ các người đã có tớibốn người là dị năng giả rồi sao?! Đáng tiếc, trời luôn phụ lòng người,lời cầu xin của cậu ta, Ngọc hoàng đại đế với Phật tổ như lai nghe không thấu.
“Cả ba chúng tôi đều là dị năng giả.” Lần này là Mục Hoằng đại diện.
“Phụt!!!”
Tất cả mọi người xung quanh từ mấy vị nhân viên kiểm tra tới mấy quân nhâncùng những người khác đang chờ tới lượt kiểm tra dị năng bị kích độngtới phun máu. Một đội bảy người, đã thế lại còn cả bảy người đều là dịnăng giả sao? Đầu năm nay dị năng giả dễ gặp vậy à?
Hơn nữa,theo như bọn họ nhớ thì cái đội ngũ này bốn người ở trước, ngoại trừthanh niên đeo kính trí thức kia là dị năng giả hệ thủy ra thì ba đứanhóc còn lại đều là ‘tiểu quái vật’. Có hai đứa nhóc là song hệ dị nănghiếm thấy vô cùng, trong đó có một đứa sở hữu dị năng hệ độc có lực tấncông vô cùng mạnh. Ngoài ra cô bé con còn lại là dị năng hệ giả hệ tinhthần. Phải biết là hệ tinh thần là một trong bốn hệ dị năng mạnh và nguy hiểm nhất.
Mọi người lại trợn to mắt, theo bản năng vô thứccảm thấy cực kỳ tò mò và mong chờ dị năng của ba người Mục Hoằng, CốDiệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ.
“Vậy… dị năng của anh làgì?” Nhân viên kiểm tra dị năng hỏi Mục Hoằng, không nhịn được nuốt nuốt nước bọt. Nhìn hắn cả người cao lớn kiện tráng, cơ bắp luôn luôn ẩnchứa một loại sức mạnh hữu hình là có thể biết được hắn rất lợi hại.
“Dị năng giả thể chất, hệ cường hóa. Khả năng cường hóa là toàn thân.” Nóixong nắm tay nắm lại, dồn tinh thần lực xuống cơ tay, sau đó đánh mạnhxuống đất.
Chấn quyền vừa xuất hiện, mang theo sức mạnh vàxung lực cực lớn. Uy lực của chiêu thức này khiến cho đất vỡ thành từngmảnh, lõm xuống thành một cái hố sâu hơn một mét, bán kính gần hai mét.Không chỉ đất mà kể cả những thứ xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi xunglực của chiêu Chấn quyền. Ví dụ như cái bàn gỗ dài nào đó đã bị xung lực đánh cho gẫy làm ba phần, dụng cụ thí nghiệm loảng xoảng rơi xuống đất. Ví dụ như mấy vị nhân viên kiểm tra đang ngồi ghế bị xung lực đánh bayvề phía sau vài mét, ngã dập măt. Lại ví dụ như… cái cột dựng lều bịxung lực làm cho uốn cong, khiến cái lều nghiêng nghiêng vẹo vẹo, có cảm giác sắp đổ tới nay. Tóm lại.. Mục Hoằng ra tay, quả nhiên là lại pháhoại.
“A… Hoằng ca ca lại phá hoại nữa rồi.” Hạ Kỳ Phong bất đắc dĩ nói.
“Ừm.”
Minh Tu hiếm khi không cãi lộn với Hạ Kỳ Phong, ngược lại còn gật gật đầuđồng ý với lời của cậu. Mục Hoằng đúng thật là hay phá hoại, cho nên lần nào chiến đấu đều cho hắn lên tiên phong, lần nào đó cướp siêu thị vớikho hàng, hắn cũng là người đi đầu phá cửa. Chiêu Chấn quyền đó, nhìnbao nhiêu lần vẫn cảm thấy có chút sợ hãi. Nếu bị dính một đòn thôi… đảm bảo là nằm liệt giường cả đời.
“Aiz ~ không phải là bảo phải thu liễm rồi sao?” Trước có Chu Nhi, sau thêm tên Mục Hoằng, Mặc SởMinh day day thái dương, nói không nên lời.
“Em thấy anh nên lo cho hai người phía sau hơn.” Chu Nhi nhàn nhạt ngẩng lên nhìn y, nói.
“Thật đáng thương…” Im lặng nhìn cô bé, sau đó lại quay đầu nhìn người nhânviên kiểm tra dị năng mới tới thay kia đang từ trên đất bò lên, Mặc SởMinh thương cảm gật đầu lầm bầm.
Đúng vậy nha, gặp phải Hạ Kỳ Phong, Chu Nhi, Mục Hoằng và Minh Tu chưa hề xui xẻo đâu. Xui xẻo thựcsự… chính là gặp phải cùng một lúc hai vị ‘quái thai’ họ Cố cùng họ NamCung nào đó kia kìa!
“Các người… các người lại phá hoại…” Mấy vị nhân viên kiểm tra từ trên mặt đất bò dậy, mắt nhìn dụng cụ bị rơitrên mặt đất, khóc không ra nước mắt, oán giận hướng Mục Hoằng trừngmắt. Đánh người rồi giờ còn đập phá đồ, đội ngũ này là thổ phỉ đúngkhông?
“A… không phải cố ý đâu.” Mục Hoằng cũng phát hiệnmình hơi phấn khích, ra tay quá nặng, vô cùng áy náy đối với mọi ngườibày ra vẻ xin lỗi.
“Anh chắc là nhóm các anh quả thực là vô ý chứ không phải cố tình gây rắc rối chứ hả?” Anh chàng quân nhân sángsủa thật sự không nhịn nổi nữa, đi tới bên cạnh chỗ bốn người Mặc SởMinh đang đứng, mở miệng bất đắc dĩ mà hỏi.
“Khẳng định! Bọntôi tới với thiện chí chứ không muốn gây sự. Chỉ khổ trong đội ngũ cóvài người hơi bị… ờm, ngây thơ không biết cách khống chế dị năng.”Khoanh tay trước mặt, Mặc Sở Minh điềm tĩnh trả lời. Đấy, cho nên thủycầu của y vẫn là khiêm tốn nhất, biết khống chế lực đạo vừa phải nhất.Những người khác chỉ là ăn tàn phá hoại.
“Mấy người dị nănggiả đội các anh không biết cách khống chế dị năng… là hơi bị nguy hiểmđấy.” Thở hắt ra một cái, anh chàng quân nhân nói tiếp.
“Đợinốt hai người còn lại ra tay rồi anh hãng than một thể cũng không muộn.” Vỗ vỗ bả vai anh chàng quân nhân sáng sủa này, Mặc Sở Minh cười cười.Ban nãy còn trưng bộ mặt than, vậy mà giờ chịu chút kích thích thôi đãlộ ra vẻ khổ bức thế này, người này tính cách đúng là thú vị.
“Hả?” Anh chàng quân nhân sáng sủa kia còn chưa kịp hiểu ý của y thì đã nghethấy tiếng mọi người xung quanh kinh hô, theo bản năng quay đầu về hướng kiểm tra dị năng nhìn.
Vì Mục Hoằng lực phá hoại quá lớn cho nên chỉ có thể dựng tạm lại bàn, chắp vá lại, miễn cưỡng sử dụng tiếp.Nhân viên kiểm tra ác cảm tràn đầy mời Mục Hoằng đứng sang một bên rồitiếp tục gọi Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh lên.
“Hai người kiểm tra một lúc luôn đi.” Đám nhân viên kiểm tra quả thực chỉ muốnnhanh chóng kết thúc lượt kiểm tra cái đội ngũ kỳ quái này. Bằng khôngthật không biết chuyện gì còn có thể chờ họ tiếp theo nữa.
“Được thôi.” Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ lại chẳng thèm để tâm, nhắmmắt giải phóng năng lượng của mình. Khí tức của hai vị dị năng giả cấp 3 cao giai xuất hiện làm cho những người có mặt ở đây không khỏi run rẩy.
Nam Cung Lãnh Dạ giơ hai bàn tay ra, cùng một lúc phòng ra dị năng. Taytrái của anh, những tia điện màu tím lấp lóe mang theo sức mạnh cực lớnxuất hiện, nhảy múa trên các ngón tay cùng kẽ tay. Tay phải của anh, bùng… một tiếng, lửa màu trắng tỏa ra nhiệt độ cực nóng, nóng tới bức cho nhữngvật ở phạm vi xung quanh bắt đầu bị ảnh hưởng tới biến thành màu đen ố,phát ra mùi cháy khét. Anh chỉ định báo danh hai dị năng mà thôi, còn dị năng thứ ba thì… vẫn chưa tới lúc để lộ.
Cố Diệp Ninh đươngnhiên cùng ý tưởng của anh, không thể để lộ mình là tam hệ dị năng giảđược. Một tay cô phóng ra một tảng băng có hình bông hoa mai rất xinhđẹp tinh tế, chi có điều băng hệ này khác với băng hệ bình thường, nhiệt độ tỏa ra từ nó lạnh tới thấu gan thấu ruột, tê buốt xương cốt. Màubăng lam của băng cũng trong hơn một bậc, so với những viên kim cươngđắt tiền nhất còn thanh khiết và lấp lánh hơn. Tay còn lại của cô sinhra một cơn gió, cơn gió nhẹ nhàng sau đó dần dần chuyển động mạnh hơn,biến thành một cơn lốc xoáy làm cho chiếc bàn mới được chắp vá tạm thờilần nữa bị bung ra. Gió thổi mạnh tới khiến cho mọi người nhịn khôngđược híp mắt lại, chống lại lực hút của gió. Ngay cả lều cũng bị nghiêng ngả theo.
“Dừng… dừng… dừng… hai người dừng lại…” Mọi ngườichịu một lúc không nổi, gào thét kêu lên, muốn hai người Nam Cung LãnhDạ cùng Cố Diệp Ninh ngừng lại.
Một nóng cực hạn, một lạnhcực hạn, một mang theo điện tính khiến cho tóc tai của mấy nhân viênkiểm tra dựng ngược bốc mùi cháy khét, một lại khiến cho gió thổi tớimức người đứng không vững. Được rồi, hai vị này mới là trùm cuối, mầyngười phía trước căn bản không thể so sánh độ phá hoại bằng.
“Đó, thấy không? Tôi đã bảo là có gì cứ chờ hai người bọn họ ra tay rồi than thở luôn một thể cũng không muộn mà.” Mặc Sở Minh tạo ra màn nước bảovệ mình, ba đứa nhỏ cùng Mục Hoằng từ lúc nào đã đi tới đứng bên cạnh,quay đầu cười cười nhìn anh chàng quân nhân sáng sủa trẻ tuổi nghiêm túc kia đang chật vật… ‘chống bão’, giọng nói mang theo sự đùa cợt.
“Mấy người… đúng là đủ giỏi!!!” Anh chàng quân nhân sắc mặt vô cùng tồi tệ, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu.
“Tôi là song hệ dị năng giả, hệ lôi và hệ hỏa biến dị.” Nam Cung Lãnh Dạnhìn đám người nhân viên kiểm tra, lạnh nhạt nói ra dị năng của mình.
“Tôi là song hệ dị năng giả, hệ phong biến dị cùng hệ băng biến dị.” Cố Diệp Ninh cũng nói ngay sau đó.
“Có… có hệ băng biến dị và hệ phong biến dị sao?” Một nhân viên kiểm tra run rẩy hỏi.
“Có hệ hỏa biến dị thì sao các hệ khác lại không có.” Cô qua loa trả lời.Kỳ thực chuyện dị năng của cô biến dị là sinh ra trong trường hợp đặcbiệt, có lẽ tìm cả đời cũng không tìm được người thứ hai có dị năng hệphong, hệ băng cùng hệ thủy biến dị như cô. Hệ hỏa biến dị tuy ít nhưngchung quy người có cũng không phải chỉ có một người sở hữu loại năng lực này.
Mọi người xung quanh thấy hai người thu lại dị năngrồi, chao đảo rối loạn nhìn về hướng Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh, mặt mũi tái nhợt. Một cái đội ngũ bảy người đều là dị năng giả, có bốnngười là song hệ dị năng, sở hữu dị năng hệ độc cùng bốn dị năng mạnhnhất: lôi, băng, hỏa biến dị cùng tinh thần. Hơn nữa từ khí tức cùng lực khống chế có thể thấy được năng lực của bọn họ đều phải trên cấp 2,thậm chí có khi còn là dị năng giả cấp 3.
Quần chúng ngửa mặt gào thét, đồng thanh muốn hỏi, làm thế nào mà tạo được ra đội ngũ trâu bò nhường này hả trời?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.