"Con có biết vì sao ta gọi là Vạn Sinh Thánh Tổ không?" Vạn Sinh Thánh Tổ lên tiếng.
"Dạ không, còn mong vi sư chỉ bào." Vương Thiên đáp.
"Vạn Sinh Thánh Tổ -- Khởi Sinh Vạn Giới -- Khống Tiên Khiển Thần -- Sinh Linh Oai Hùng." Vạn Sinh Thánh Tổ đọc bốn câu thơ.
"Khởi Sinh Vạn Giới -- Khống Tiên Khiển Thần... Dù là đệ nhất Thần giới trước kia, ta vẫn không có đủ khả năng khống tiên chi nói đến khiển thần..." Vương Thiên lầm bầm nói.
"Ha ha, giờ con là đệ tử của ta, sau này ắt sẽ có được năng lực đó." Vạn Sinh Thánh Tổ ha ha cười nói: "Về sau, con có thể gọi ta là Thánh lão."
"Vâng, đệ tử sẽ ghi nhớ." Vương Thiên đáp.
"Đúng rồi, vị bằng hữu của ta coi trọng tư chất của sư muội con, muốn thu nàng làm đệ tử, con thấy sao?" Thánh lão hỏi.
"Bằng hữu sư phụ... chắc cũng không phải là người tầm thường? Đó là phúc duyên của Vương Mẫn, con dĩ nhiên không có ý kiến, chấp nhận hay không là do Vương Mẫn quyết định!" Vương Thiên trả lời.
"Ha ha, tốt, tốt!" Thánh lão ha ha cười nói, sau đó trong tay ông biến ra một ống sáo bằng trúc, tay đưa ống sáo lên môi nhẹ nhàng tấu một bản nhạc.
Chừng ba phút sau, Thánh lão buông ống sao xuống, nhìn Vương Thiên nói: "Con cảm thấy bản nhạc này như thế nào?"
Vương Thiên đáp: "Bản nhạc này quả thật rất thần kỳ, khi nghe con cảm thấy tu vi của mình tựa hồ như đang tăng lên."
Thánh lão nói: "Ha ha, đây gọi Khấu Tâm Thiên Tiêu, bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-toi-than-cuong-gia/50057/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.