Tiếng rống giận của Trần Thụ vẫn khiến cho hai người đang hôn nhau đến nỗi khó tách ra phải chúý.
Chủ yếu là khiến cho Trần Dục Nhiên chúý. Đối với loại sự tình thân thiết ở nơi công cộng này, Trần Dục Nhiên thủy chung da mặt vẫn không thể dày được bằng Hoắc Hành Nhiễm. Cậu cũng không phải Phùng Đào bị Giản Triệu Phong cùng Trình Nguyên Lãng nuôi đến càng ngày càng giống tiểu bạch kiểm ở ký túc xá kia, ba người đó hoàn toàn vặn vẹo rồi, có thể tùy thời tùy chỗđều phát tình nhưđến niết đi.
Nghe được thanh âm của Trần Thụ, cậu nhất thời cứng đờ, đỏ mặt đẩy đẩy Hoắc Hành Nhiễm căn bản không thèm chúýđến người ngoài.
Trên mặt Hoắc Hành Nhiễm mang theo ý do chưa hết. Bất quá hắn vẫn buông Trần Dục Nhiên ra.
Hai người cùng nhìn về phía Trần Thụ. Hoắc Hành Nhiễm ý bảo vệ sĩđang ngăn Trần Thụđểông ta lại đây.
Thấy hai nam nhân đứng trước phòng phẫu thuật không coi ai ra gì mà hôn môi là Hoắc Hành Nhiễm và Trần Dục Nhiên, trên gương mặt tròn tròn của Trần Thụ hiện lên sự kinh ngạc. Sắc mặt nguyên bản còn sốt ruột cùng với phẫn nộ dữ tợn hơi đổi đổi. Nhưng bởi vì người nằm trong phòng phẫu thuật là người rất quan trọng với ông, ông vẫn là không có cách nào giống như bình thường cười rộ lên, chỉ là thu lại biểu tình có chút quá phận trên mặt.
Bởi vì có vệ sĩ bảo vệ Trần Dục Nhiên, cũng đãđặc biệt thông báo với phóng viên, tin tức đăng báo nói đến sự cố Lương Lung gặp tai nạn xe cộ nhưng không có nhắc đến Trần Dục Nhiên. Cho nên Trần Thụ hoàn toàn thật không ngờ chuyện này sẽ có tổng tài của Á Thánh cùng với Trần đại thiếu gia tham dự, mới nhất thời lỡ lộ ra chân tướng.
Bất quá Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên tựa hồđối với sự xuất hiện của Trần Thụ cũng không ngoài ý muốn. Điều này làm cho Trần Thụ trong lòng nhất thời rơi ‘lộp bộp’, có loại dự cảm không lành. Hơn nữa ông đột nhiên nhớ tới vừa rồi tình thế cấp bách đã lỡ hô lên ‘Con tôi đang ở trong phòng phẫu thuật’.
“Hoắc tiên sinh, Đại thiếu gia.” Trần Thụ gật đầu nói. Ông ta cũng là một nhân vật lợi hại, biết dị trạng của mình không thể gạt được ánh mắt hai người này, ngược lại trở nên trấn định tự nhiên.
“Trần thúc……” Trần Dục Nhiên nhất thời không biết nên đối đãi với Trần Thụ như thế nào. Lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, Trần Thụ theo ý tứ của Trần Dũng bắt buộc cậu ký vào bản từ bỏ quyền thừa kế Phong Diệp, hai người còn châm chọc nhau, trường hợp biến thành thực không thoải mái. Sau đó Trần Dục Nhiên lại biết rất nhiều chuyện về Trần Thụ, mới phát hiện cuộc đời của người này trải qua nhiều sóng gió nhấp nhô, giấu rất kín, hơn nữa quan hệ với Trần Dũng trong lúc đó có khả năng cóẩn tình khác.
Hoắc Hành Nhiễm vỗ vỗ vai cậu, nói với Trần Thụ: “Lương Lung ở trong phòng phẫu thuật. Anh ta bị thương là bởi vì làm cho(?),là Dục Nhiên cứu anh ta.”
Trần Thụ nghe vậy, sắc mặt thay đổi mấy lần, khi quay lại nhìn Trần Dục Nhiên dẫn theo một chút nhu hòa, không cóđề phòng như trước nữa.
“Cảm ơn các cậu.”
“Chúng tôi đi trước. Nếu có chuyện gì khác, tin tưởng ông sẽ biết làm thế nào để tìm được chúng tôi.” Hoắc Hành Nhiễm nói.
Trần Thụ không tiếng động gật gật đầu. Ông biết chuyện lần này làông đã nhận một nhân tình rất lớn của Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên khả năng còn có thể tạm thời xem nhẹ, nhưng Hoắc Hành Nhiễm – một người không hề dễ chọc ở Thiên Khê này.
Không biết Hoắc Hành Nhiễm đối với chuyện của ông, rốt cuộc biết bao nhiêu?
Trần Thụ nhìn bóng dáng Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên rời đi, âm trầm nghĩ.
Thời gian Trần Thụ hẹn gặp Hoắc Hành Nhiễm so với dựđoán còn sớm hơn.
Lương Lung được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sau khi xác nhận không có nguy hiểm đến tính mạng, Trần Thụ lưu lại một người đặc biệt để chăm sóc hắn ta, xong liền trực tiếp liên hệ với Hoắc Hành Nhiễm.
“Trần lão gia tử không biết quan hệ của tôi cùng với Lương Lung, tôi không tiện lưu lại để tự mình chăm sóc nó.” Trần Thụ giải thích với Trần Dục Nhiên có chút nghi hoặc.
Lúc này, Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên cùng Trần Thụ ngồi ở khu ghế lô kín đáo trong một khách sạn.
Trên thực tế, người Trần Thụ hẹn gặp chỉ có Hoắc Hành Nhiễm. Hắn là tổng tài của tập đoàn Á Thánh kiêm Nhị thiếu gia của Hoắc gia ở thủđô, lấy thân phận nào cũng đề là tài trí hơn người. Cho dù là Trần Thụ lớn tuổi hơn hắn nhiều, hơn nữa cũng tự nhiên là tài trí, bất quá cũng thật sự kiêng kị hắn, không thể không mau hẹn gặp hắn để nói chuyện. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm trực tiếp mang theo Trần Dục Nhiên đến cùng gặp.
Xem tư thái thân mật khăng khít của hai người, trong lòng Trần Thụđã hiểu. Hoắc Hành Nhiễm cùng với Trần Dục Nhiên trong lúc đó không phải quan hệ kim chủ cùng tình nhân đơn giản như vậy, thực có thể là người yêu thiệt tình thực lòng với nhau.
Trần Đại thiếu gia này quả nhiên là không đơn giản nha! Tất cả mọi người đem hắn xem lậu mắt.
Nghĩ đến mình từng nhục mạ Trần Dục Nhiên là kỹ nam, Trần Thụ cảm giác có chút phức tạp, nhưng là chỉ có thể mạng mẽ trừ bỏ sự khinh bỉ từđáy lòng của mình dành cho Trần Dục Nhiên, tuyệt không thểđể lộ ra ngoài. Trần Thụ có trực giác, nếu ông dám tỏ vẻ không tôn trọng Trần Dục Nhiên, Hoắc Hành Nhiễm nhất định sẽ làm cho ông từ này về sau không thể sống yên.
“Lương Lung…… Tình hình của anh ta thế nào?” Bị người trọng thương lôi kéo cầu cứu, đây vẫn là lần đầu tiên Trần Dục Nhiên gặp. Nhớ tới sau khi về nhà thay đổi quần áo dính máu, cậu cảm giác có chút phức tạp.
“Vẫn còn hôn mê, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ nói hẳn là ngày mai có thể tỉnh lại.” Nói đến đây, Trần Thụ chau mày. Dù sao Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên đã biết ông rất coi trọng Lương Lung, ông không cần phải che dấu nữa.
Lương Lung không đến năm mươi tuổi, thân thểđã hai lần bị thương nặng, tình huống làm cho người ta lo lắng. Nếu hắn ta có gì bất trắc, Trần Thụ thật sự không có mặt mũi nào màđi xuống gặp mẹ hắn ta.
“Cho dù anh ta tỉnh lại, cũng tạm thời đừng để cho truyền thông đưa tin ra ngoài.” Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói.
Gương mặt tròn tròn của Trần Thụ hiện lên một chút tàn khốc: “Ý của Hoắc tổng là?”
“Tôi cùng Dục Nhiên đến cục cảnh sát để trình báo, có người chứng kiến đã cung cấp biển số xe của chiếc xe gây tai nạn kia. Nhưng chiếc xe này đãđược chứng thật là xe bị mất trộm, hơn nữa không ai thấy rõ mặt lái xe, theo khẩu cung của những người khác, người này hiển nhiên trước đóđã che mặt.” Hoắc Hành Nhiễm nói, “Từ sau hai năm tỉnh lại Lương Lung luôn luôn ở dưới sự bảo vệ của ông. Nếu không có xảy ra chuyện gì đặc biệt, anh ta hẳn là sẽ không xuất đầu lộ diện, đúng hay không?”
Hai gò má phúc hậu của Trần Thụ hơi hơi co rúm lại, hai tay nắm chặt thành quyền.
“Tai nạn xe cộ này là một kế hoạch tỉ mỉ, không phải nhất thời nảy lòng tham, là cóýđịnh mưu sát.” Hoắc Hành Nhiễm khẳng định nói.
“Tiện nhân kia!” Trần Thụ cắn răng nói, “Nhất định là tiện nhân kia!”
Trần Dục Nhiên nhướn mày, nhìn gương mặt dữ tợn của Trần Thụ, trong lòng đã có khái niệm mơ hồ.
“Như vậy, Trần gia Trần quản gia, có hứng thú một lần nữa giới thiệu chính mình không?” Hoắc Hành Nhiễm mí mắt cũng không thèm nâng, đè lại mu bàn tay Trần Dục Nhiên, trấn an cậu.
Đối với những chuyện loạn thất bát tao của Trần gia này, mục đích Hoắc Hành Nhiễm điều tra chỉđể cho Trần Dục Nhiên nghe cho vui, ngẫu nhiên hắn cũng không thèm đểý mà mang một chút sự tình thú vị liên qua đến việc làm ăn cho Trần Dục Nhiên xem, Trần Dục Nhiên càng xem càng hăng say. Không có cách nào khác a, Trần Dục Nhiên thật sự là rất dễ dàng thỏa mãn lại không chút đểý, bình thường thì còn có chút để bụng hắn với Hoắc Đình, đối với những người khác thì căn bản là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thậm chí có chút không muốn vô cầu. Hoắc Hành Nhiễm muốn sủng cậu nhiều hơn một chút cũng chả có cách nào cả. Khó cóđược chuyện không hay ho của Trần gia làm cho cậu cảm thấy thú vị. Hoắc Hành Nhiễm sủng ái cậu, tự nhiên nguyện ý dụng tâm một chút, dung túng mặt xấu khó cóđược này của cậu.
Nhưng xem kịch thì xem kịch, không có nghĩa là hắn cho phép có người động đến Trần Dục Nhiên!
Hai năm này người Trần gia cũng coi như thức thời, không có tính kế Trần Dục Nhiên chọc giận hắn nữa, nhưng lúc này đây, rõ ràng biết Trần Dục Nhiên ở dưới sự bảo vệ của hắn mà còn muốn đẩy vào chỗ chết?
Trong lòng Hoắc Hành Nhiễm hiện lên một chút thô bạo. Khoác cái vỏ bọc tao nhã khiêm tốn quá lâu làm hắn chút nữa thì quên bản chất của chính mình.
Trần Thụ nao nao, trong mắt ông ta hiện lên tinh quang, khéo đưa đẩy hỏi: “Không biết Hoắc tiên sinh đối với chuyện của tôi biết được bao nhiêu?”
“Nên biết đều đã biết. Không biết cũng có thểđoán ra được. Chỉ chờ Trần quản gia mở miệng chứng thực suy đoán của tôi thôi.” Hoắc Hành Nhiễm đẩy vấn đề trở về.
Trần Thụ cũng không biết rõ rốt cuộc hắn đã biết bao nhiêu, ông ta không xác định nhìn nhìn Trần Dục Nhiên: “Đây…… Làý của Đại thiếu gia cậu?” Bởi vì Trần gia đối với cậu ta khắt khe, cậu ta muốn thông qua Hoắc Hành Nhiễm trả thù Trần gia, đoạt lại những gì mình nên nhận được?
“Cho dù hôm nay tôi cùng Trần thúc không gặp nhau. Chẳng lẽ Trần thúc sẽ không làm gì Trần gia sao?” Trong đôi mắt sạch sẽ mang theo chút tản mạn xẹt qua sự hiểu rõ.
…… Đã biết ông ta ở sau lưng tập đoàn Phong Diệp động tay động chân nha……
Trần Thụ im lặng. Sau một lúc lâu ông ta ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên: “Lại nói tiếp, Đại thiếu gia cậu còn phải gọi ta một tiếng bác……”
****************************************
Ba ngày sau, trong cửa hàng áo cưới nổi danh nhất Thiên Khê, Trần Ngọc Dung đang thửáo cưới. Ngay sau ngày diễn ra lễ tốt nghiệp chính là ngày cưới của cô ta cùng Trương Quân Dật. Áo cưới của cô ta làđặc biệt mời nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài thiết kế, cực kỳ xa hoa. Sau khi áo cưới được chuyển đến Thiên Khê, Trần Ngọc Dung khẩn cấp muốn chạy đến thử.
Đáng tiếc Trương Quân Dật có việc khác, không có thời gian cùng Trần Dục Nhiên thửáo cưới. Cô ta tức giận lại bất đắc dĩ, chỉ có thểđể mẹ Ninh Thanh Thanh đi cùng.
Ninh Thanh Thanh vốn không có tâm tình này. Mấy ngày nay bà ta tựa hồđang gặp phải chuyện gìđó, cả người đứng ngồi không yên, lâm vào một loại cảm giác nôn nóng mạc danh kỳ diệu. Trần Ngọc Dung thậm chí còn thấy mẹ mình rút rất nhiều tiền mặt từ trong ngân hàng ra, sau đó tự nhốt mình vào trong phòng, không biết đang tính toán cái gì.
Hành vi cổ cổ quái quái này làm cho Trần Ngọc Dung nghĩ rằng mẹ mình đãđến thời kỳ mãn kinh. Nhưng hôm nay sau khi xem chương trình tin tức, loại bệnh trạng này của Ninh Thanh Thanh lại đột nhiên không thuốc mà khỏi, mạc danh kỳ diệu trở nên nhẹ nhàng. Trần Ngọc Dung nhìn tin tức kia một chút, làđang đưa tin một nam tử tên là Lương cái gìđó bị xe đâm, sau khi hôn mê ba ngày thì không chống đỡ nổi nữa.
Nhìn thấy có người chết lại cao hứng như vậy?
Trần Ngọc Dung cảm thấy mẹ của mình thật sự là càng ngày càng kỳ lạ. Bất quá trong khoảng thời gian này, thái độ của Ninh Thanh Thanh đối với Trần Huy hoàn toàn đảo lộn nhận thức hai người hợp nhau đến cảđời ở kiếp trước của Trần Ngọc Dung. Hóa ra Ninh Thanh Thanh vẫn luôn đối với Trần Huy khúm núm cũng có một mặt chanh chua mạnh mẽ như vậy. Bất quá nhìn Trần Huy kiếp trước không ai bì nổi mà kiếp này đáng thương như vậy, Trần Ngọc Dung chỉ cảm thấy khoái trá. Ngay cả em trai Trần Cảnh Nhiên khuyên cô thu liễm một chút, cô cũng không thèm nghĩ đến. Có cô cùng Trần Cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên ởđây, quãng đời còn lại của Trần Huy đừng nghĩ xoay nổi mình.
Trần Ngọc Dung thật sự yên tâm.
Cái mà cô chờ mong nhất trong giờ phút này là hôn lễ sắp đến. Cô rốt cục có thể gả vào gia đình quyền thế như Trương gia, chồng tương lai của cô chính là chủ nhân tương lai của Trương thị, cô sẽ là thiếu phu nhân cao cao tại thượng của Trương gia, cuộc đời của cô sẽở trong ánh mắt hâm mộ của người khác màđi tới huy hoàng, hoàn toàn cáo biệt cuộc đời rối tinh rối mùở kiếp trước……
PS: Hôm qua ngồi tàu về nhà. Đi qua một cái Center nào đó tự nhiên nhìn thấy một nhóm các em học sinh đang ngồi với nhau. Nổi bật nhất trong đó là hai em nam. Một em ngồi lên đùi một em khác. Oimeoi tình cảm thế~~~ Rõ ràng nhiều ghế vầy mà không thèm ngồi, lại ngồi lên đùi nhau=))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]