Kỳ thật Trần Huy và Trần Cảnh Nhiên quá lo xa rồi. Một Trần Dục Nhiên lười biếng sẽ không tìm người của Trần gia cho thêm phiền toái. Cậu vừa lười lại sợ phiền, nếu không phải nó tự động đến tìm, chắc chắn cậu sẽ không để ý tới!
Nhưng nếu có người đến đây, Trần Dục Nhiên cũng không ngại phản kích vài lời! Miễn cho một số người khi cậu là quả hồng mềm tùy ý mà nắn bóp.
Trần Dục Nhiên không hề cố tình gây ra sự chú ý giờ đang đứng băn khoăn trước bàn tiệc đứng thật dài, cầm đĩa nhỏ chọn đồ ăn. Tuy rằng cậu có xu hướng ru rú trong nhà của dân kỹ thuật, nhưng nghỉ ngơi coi như có quy luật, đến đúng giờ bụng cậu sẽ bắt đầu réo, quả nhiên một miếng bánh nho nhỏ cậu ăn trước đó không đủ.
Không ai đến khiêu khích, Trần Dục Nhiên lại hồi phục dáng vẻ vô hại tự đắc vui vẻ, chuyên tâm nghiên cứu mấy món điểm tâm ngọt có bề ngoài tinh xảo, thầm đoán món nào ăn ngon nhất.
“Anh cả.” Trần Cảnh Nhiên đi đến bên cạnh Trần Dục Nhiên, thấy ánh mắt cậu nhìn chằm chằm mấy món điểm tâm ngọt, hoàn toàn không chú ý tới mình, vì thế mở miệng kêu.
Cuối cùng Trần Dục Nhiên quyết định nếm thử bánh ngọt phomai đầu tiên, miếng bánh với màu vàng khéo léo đẹp đẽ, phía trên điểm xuyết một quả anh đào, nhìn đơn giản nhưng cũng không kém phần hấp dẫn.
Nghe tiếng gọi, cậu vừa dùng kẹp gắp bánh ngọt đặt vào dĩa, vừa quay đầu nhìn lại. Nhận ra Trần Cảnh Nhiên, cậu nheo mắt: “Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-toi-luoi-anh-lai-day/121006/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.