“Gậy ông đập lưng ông.” Trình Nguyên Lãng tán thưởng một câu, ánh mắt dừng trên trán Trần Dục Nhiên – Miệng vết thương bắt đầu kết vảy, chỉ có một miếng băng dán, được tóc mái che khuất, không chú ý sẽ không phát hiện ra, cầm ly bia lên hướng về phía Trần Dục Nhiên ý bảo cạn ly.
Trần Dục Nhiên mỉm cười, chạm cốc với hắn.
Buổi chiều Trần Dục Nhiên trở lại ký túc xá hội hợp với đám bạn cùng phòng, bốn người đi đến một nhà hàng nhỏ gần trường học ăn cơm.
Nhà hàng nhỏ nhưng sạch sẽ, ông chủ tuổi còn trẻ kêu là anh Lưu quen biết với Trình Nguyên Lãng, hai người khoác vai nhau, anh một đá tôi một quyền xưng huynh gọi đệ, dành cho hắn phòng riêng nhỏ duy nhất trong quán.
Nhìn thấy Trần Dục Nhiên, anh Lưu kinh ngạc: “Bạn mới?” Hiển nhiên đối với việc Trình Nguyên Lãng dẫn đến một gương mặt non nớt lại đây thực ngoài ý muốn.
“Bạn cùng phòng ký túc xá.” Trình Nguyên Lãng vỗ vỗ vai hắn, nói ngắn gọn.
Anh Lưu hiểu ý, không hỏi thêm nữa, biểu lộ vẻ tươi cười nhiệt tình chào đón: “Có bạn mới đến, bia do tôi mời!” Cũng không bảo mọi người gọi món, mà tự đi thu xếp.
Phùng Đào cùng Giản Triệu Phong thoạt nhìn đã thành thói quen, chỉ lo tìm chỗ ngồi. Trình Nguyên Lãng lưu tâm đến Trần Dục Nhiên: “Người một nhà cả, đừng ngại!”
Trần Dục Nhiên lúc này mới ý thức được Trình Nguyên Lãng là trưởng phòng ký túc xá. Tuy rằng cảm thấy kỳ quái khi thái độ Trình Nguyên Lãng tại sao lại thay đổi nhanh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-toi-luoi-anh-lai-day/121000/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.