Ở trên cành cây cách đó không xa Hỏa Vũ cùng Thuỷ Ngưu còn đang kinh ngạc và ngưỡng mộ Thạch Phong, bỗng phía sau các cô truyền đến một tiếng nói nhẹ nhàng.
“Các người sao còn chưa đi?”
Hai người vẫn còn đang mơ mộng, giật mình nhảy lùi về phía trước, xoay người lại, lấy ra vũ khí, nhìn chăm chú về thân ảnh chàng trai đen thui từ đầu đến chân mới xuất hiện.
“Dạ Phong đại ca.”
Hỏa Vũ nhìn thấy gương mặt người tới, rồi thở dài một hơi, thu hồi chuỷ thủ, cất vào hông.
Khắp thung lũng Cuồng Phong đều có người của Võ Lâm Minh, nếu như bị bắt gặp, đám người của Võ Lâm Minh sẽ lập tức kêu gọi đồng bọn tới, e rằng hai người chết cũng không có chiếu để mà đắp.
“Bọn em qua đây là muốn giúp một tay đó mà, Võ Lâm Minh giết người của bọn em nhiều như vậy, thù này bọn em nhất định phải báo, khiến đám tụi nó cạp đất.” Hỏa Vũ nói về đám người Võ Lâm Minh mang theo ánh mắt lạnh như băng.
“Tôi muốn tạo một đoàn hội, về sau phát triển sẽ đi các phó bản lớn, không biết các em có hứng thú gia nhập không?”
Thạch Phong cảm thấy Hỏa Vũ thân thủ vô cùng tốt, hơn nữa Hỏa Vũ cùng các bạn của cô đều là người chơi tự do không có gia nhập công hội, nếu như có thể huấn luyện các cô kéo vào đoàn của mình, đối với sự phát triển của Studio Linh Dực có chút trợ giúp.
“Cái này…” Hỏa Vũ sau khi nghe có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-toi-cuong-kiem-than/2311980/chuong-143.html