Lúc Tô Trạm còn nhỏ, hình tượng Tô tướng quân một thân quân trang cầm báng súng vẫn luôn rất uy nghiêm. Thấy Lí phó quan dẫn con trai và Mục Thiên Chương đến, Tô tướng quân làm một tư thế tiêu sái xuống ngựa, đem súng bỏ lại vào trông hộp súng, động tác sạch sẽ lưu loát mạnh mẽ, đừng nói là Tô Trạm và Tô Phiếm, ngay cả Mục Thiên Chương vẫn luôn kiêu ngạo cũng mang một vẻ mặt sùng bái.
Tô Chính Cương tính tình hào sảng, hắng giọng cười to mà ôm lấy Tô Trạm một phen, dùng cằm dưới của mình mà cạ cạ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Đến, cha dạy Trạm Nhi bắn súng, để con trai của cha cũng làm một tay súng thiện xạ!” Tô Trạm rất không biết nói gì mà vội vàng xoay đầu — Bởi vì thật sự bị râu trên cằm của cha hắn cạ đến sinh đau được không!
Tô Phiếm đứng sau lưng cha của mình lại có chút hâm mộ nhìn Tô tướng quân ôm con trai nhỏ của ông hôn thắm thiết, cho dù em trai bởi vì những cọng râu của ông làm một mặt tức giận mà quay đầu đi né tránh, nhưng mà Tô tướng quân vẫn hào hứng vui vẻ, ôm lấy con trai nhỏ bé của ông không buông tay.
Lúc Tô Trạm đối với y không tốt, y cũng có can đảm và tính nhẫn nại đối với em trai, bởi vì em trai nhỏ hơn y, nhường hắn một chút cũng chẳng sao cả. Theo như Tô Phiếm thấy, Tô Trạm chính là một đứa bé bị chiều hư, nhưng mà bản tính không xấu. Vui vẻ thì vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-to-tram/1912684/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.