“Vậy em dự định sau này sẽ làm gì?” Mục Thiên Chương tiếp lời hỏi Tô Trạm.
Dự định làm gì hả? Chính Tô Trạm cũng không biết, chỉ lắc lắc đầu: “Chưa nghĩ tới.” Hắn nếu như thật sự là một đứa con nít chạy nhảy lung tung thì ngược lại có thể nói ra vô số nguyện vọng, nhưng Tô Trạm đã từng sống qua một lần, chết qua một lần, hắn biết, cái thế giới này hoàn toàn không phải là bạn muốn nó tròn, thì nó chính là tròn.
Sở khó cầu người, theo tâm nguyện mà thôi.( 所难求者, 唯心愿而已: Ai biết dịch sao chỉ Mã với!!!)
Mà nay, hắn chỉ muốn sống thật tốt như bao người, bất kể là tiếp tục vùi trong ổ độc Tam Giác Vàng ở Miến Điện này, hay là vượt qua ngọn núi này, đi ra thế giới bên ngoài.
“Vậy em đợi làm vợ của anh đi, anh lớn lên sẽ cưới em.” Mục Thiên Chương vẻ mặt vênh váo mà nói.
Bất quá, nhất thời liền đưa tới cái nhìn xem thường của Tô Trạm và sự giận dữ của Tô Phiếm.
“Mày nếu như thật sự dám cưới em trai tao, lão, lão tử cũng không đi Mỹ học nữa, tao, tao sẽ cầm súng bắn mày!” Tô Phiếm vốn là cho rằng Mục Thiên Chương lần đầu tiên nói chỉ là đùa giỡn mà thôi, không nghĩ đến cái tên gia hoả này vậy mà năm lần bảy lượt mà nhắc tới, đã sắp đi rồi, vậy mà còn nói đến chuyện cái gì để em trai đợi y cưới về làm vợ chứ.
Quân tử có điều có thể nhịn được, có điều không thể nhịn được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-to-tram/1912672/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.