Chương trước
Chương sau
Tô Phiếm một tay vừa buông xuống nhìn cũng không nhìn liền bóp cò, “pằng” một tiếng súng vang lên trực tiếp bắn vào cái tay đang chống ở dưới đất của Nghiêm Tòng Gia.

Máu tươi từ lòng bàn tay lan tràn ra, Nghiêm Tòng Gia đau đến nổi muốn co người lại, sau khi “A–” một tiếng thảm thiết kêu lên, lại đem sự đau đớn đó toàn bộ cắn chặt trong răng, nhưng mà thân thể lại nhịn không được mà xiêu vẹo, trực tiếp ngã xuống dưới đất.

Tô Phiếm có chừng mực, biết đó chỉ là một vết thương xuyên suốt, đem lòng bàn tay bắn xuyên qua mà thôi, đợi đến khi da thịt mọc lại, vết thương kín miệng thì tự nhiên cũng có thể tốt hơn. Tô Phiếm lạnh lùng nhìn Nghiêm Tòng Gia ở dưới đất siết chặt cổ tay đau đến run rẩy, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, lẽ nào mình thật sự nuôi một con bạch nhãn lang nuôi không kỹ sao?

Nhưng Nghiêm Tòng Gia là người mà chính mình từ nhỏ nhìn đến lớn, lúc còn nhỏ cả ngày đi theo mình, lúc A Trạm còn ở đây tiểu tử đó từ nhỏ liền nghịch ngợm bướng bỉnh đem Nghiêm Tòng Gia trêu chọc cho oa oa rơi nước mắt, nhưng mà y biết em trai của mình đầu óc không xấu, chính là nghịch ngợm bướng bỉnh mà thôi. Mười năm này hai người dần dần trưởng thành, y dìu dắt bồi dưỡng Nghiêm Tòng Gia lớn lên, cảm tình không thể không tính là nồng hậu, ai cũng biết người đầu tiên bên cạnh Tô Phiếm là Nghiêm Tòng Gia, nhưng Nghiêm Tòng Gia cũng theo y xông xáo quyết liệt một mất một còn, không rời không bỏ. Tô Phiếm biết Nghiêm Tòng Gia đối với mình là trung thành và tận tâm, duy chỉ có mạng là Tòng, nhưng mà — Tô Phiếm nghĩ đến đây trong mắt lại mang theo chút xa cách, trầm giọng nói: “Tiểu Gia, cậu bây giờ như thế nào học xấu, nói dối với tôi.”

Mùi thuốc súng của đạn dược và mùi máu tươi tanh nồng trong thư phòng pha trộn lẫn nhau tản ra, Nghiêm Tòng Gia cảm thấy chính mình dường như bị ném vào trong lửa thiêu đốt đau đến nỗi chết đi sống lại, nhưng mà cái sự đau đớn này lại kích phát sự bướng bỉnh của y, trong thời gian cuộc đời ngắn ngủi chưa tới 20 năm của y là đi theo Tô Phiếm mà sống, y chỉ cảm thấy đại thiếu giống như cây đại thụ che trời thẳng tắp, mà chính mình quấn lấy cây đại thụ này sinh ra quán tính và sự ỷ lại. Đại thiếu nhìn thì tính tình rất tốt, dễ ở chung, nhưng chỉ có y biết, đại thiếu không màng danh lợi dịu dàng là người lạnh lùng nhất, giết người đánh chiến âm mưu sắp xếp gian trá, Tô đại thiếu làm những chuyện này, so với việc phẩm trà, vẽ tranh đọc sách cũng không trầm trọng hơn bao nhiêu, vẫn vân đạm phong khinh trước sau như cũ thản nhiên tự đắc.

Y thưởng thức đại thiếu như vậy, sùng bái đại thiếu như vậy, thậm chí sống như một cây dây leo bám vào trên thân đại thụ. Nhưng bây giờ không giống, cái cây này đột ngột từ mặt đất nhô lên, đại thụ che trời ngạo mạn xưng hùng muốn sinh trưởng sai lệch, muốn theo một đoá hoa được nuông chiều từ bé, một đoá hoa không có chút nào đóng góp chạy đi — Điều này khiến cho người ta khó mà tin được. Hơn nữa đoá hoa xinh đẹp hiếm thấy này, giống như tất cả đồ vật xinh đẹp, có độc có gai, đại thiếu nếu như hái đoá hoa này, chỉ sẽ trúng độc đâm vào tay.

“Đại thiếu, Tiểu Gia từ đầu chí cuối, chỉ trung thành và tận tâm đối với một mình cậu, tuyệt không có tâm phản bội.” Nghiêm Tòng Gia cắn chặt răng nói, “Thật sự nếu muốn phản bội, ba năm trước ở Chiang Rai, năm ngoái ở biên giới Trung Quốc – Miến Điện, tôi đã sớm chạy rồi, không cần phải mạo hiểm, bất chấp nguy hiểm trong mưa bom bão đạn nghe theo sự sắp xếp của cậu, hết lần này tới lần khác sinh ra rồi chết đi.”

Tô Phiếm không nói một lời chỉ lắng nghe, lạnh lùng quan sát Nghiêm Tòng Gia đau đến nỗi cái trán đầy mồ hôi lạnh ướt nhẹp, y biết Nghiêm Tòng Gia nghe lời, từ một đứa nhỏ ngoan nghe lời thành một thiếu niên tốt thanh niên tốt nghe lời, chính mình một đường nhìn y lớn lên, Nghiêm Tòng Gia có hai lòng như thế nào, lúc nào có hai lòng hay không, y không thể không rõ.

Nhưng mà chuyện này đã liên luỵ đến Tô Trạm sống chết không rõ, Tô Phiếm không thể không nổi lên tâm tư. Ở trước mặt Tô Trạm, tất cả những thứ trên thế gian này đều bé nhỏ không đáng kể, bao gồm cả chính y, càng đừng nói là Nghiêm Tòng Gia.

“Nói như vậy, cậu vẫn là không chịu nói thật –” Tô Phiếm đem súng thu lại, ngồi xổm người xuống, nhìn vào mắt Nghiêm Tòng Gia, chậm rãi nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Phiếm được bao phủ trong ánh nắng ban mai, là ánh sáng rực rỡ ấm áp nói không nên lời, trong suốt như nước, nhưng mà thần sắc lại là lạnh lùng như đêm đông giá rét. Nghiêm Tòng Gia cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thần sắc quen thuộc đến nỗi đã sớm không thể quen thuộc hơn, không chút do dự nói: “Đại thiếu, Tiểu Gia chỉ nói một câu, tôi tuyệt đối không có tâm phản bội cậu, nếu không đầu lìa khỏi cổ, chết không chỗ chôn.”

Tô Phiếm vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương của Nghiêm Tòng Gia, gật gật đầu như có điều suy nghĩ nói: “Tiểu Gia, câu này tôi tin.” Y nói sẽ không phản bội mình, nhưng còn Tô Trạm thì sao?”

Y biết em trai của mình đối với Nghiêm Tòng Gia dường như không quá thích, lúc còn nhỏ nghịch ngợm gây sự ăn hiếp y, lớn lên cũng nhìn y không thuận mắt lắm. Mà Nghiêm Tòng Gia đối với Tô Trạm cũng chỉ là sự cung kính nên có mà thôi, sự cung kính lạnh nhạt.

Nghiêm Tòng Gia biết chinh mình lần này thật sự là bị liên luỵ, y để chạy nhân viên kỹ thuật không giả, nhưng tuyệt đối không có tâm tư thông đồng với kẻ địch bắt đi nhị thiếu gia, nhưng mà trong hơi thở đầy mùi khói thuốc súng và mùi máu tươi này, y cắn chặt răng không muốn nói ra tâm ý thật sự, tóm lại đại thiếu không thể vô duyên vô cớ mà đánh chết mình. Bí mật của đại thiếu và tâm ý của mình, y không chịu cũng không muốn đâm vỡ.

Tô Phiếm nhìn Nghiêm Tòng Gia có chết cũng cắn chặt miệng là một khuôn mặt chính mình bị oan uất, biết hôm nay trận này cũng đủ để y chịu đựng, y từ trước đến nay đều hiểu được đạo lý từ từ mài dao, vì thế mà cũng không tính dây dưa nhiều với Nghiêm Tòng Gia nữa, lập tức kêu người đem Nghiêm Tòng Gia nhốt vào trong tù.

Vài phó quan ló đầu ra nhìn liền đem Nghiêm Tòng Gia mang xuống, đồng thời mỗi người đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Tô gia thoáng cái phát sinh hai chuyện lớn — Nhị thiếu trên đường về, nửa đường bị người bắt cóc, một chuyện khác chính là, Nghiêm phó quan vậy mà ở chỗ đại thiếu ăn một phát súng! Người trước thì không cần phải nói, ai cũng biết đại thiếu yêu thương nhất người em trai bảo bối này, nhìn trận thế kia là hận không thể đem hắn coi như là Bồ Tát mà cung vái, người sau mặc dù chỉ là một phó quan trưởng, nhưng phó quan trưởng nào ở trong chủ trạch còn có thể có phòng của riêng mình, đó là người đại thiếu đặt trước mặt tự mình nuôi lớn, quả thật sống thành em trai của đại thiếu. Bởi vì trước sau hai chuyện phát sinh liên tiếp, khiến cho người ta không thể không xin lòng nghi ngờ, lời đồn cứ thế bay ra.

Nhưng mà mắt thấy đại thiếu phong độ không còn nhẹ nhàng như xưa, vẻ mặt bức người lại là một bộ dáng tối tăm lạnh lùng, trận thế như cơn giông trước lúc mưa rào, càng thêm không dám lỗ mãng, trong khoảng thời gian ngắn Tô trạch không có sự an bình yên lặng như mọi ngày, mọi người đều hoảng sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày. Bởi vì như thế trải qua ba ngày, Tô nhị thiếu không có chút tin tức nào, một chút động tĩnh cũng không có.

Người bắt đi Tô Trạm quả thật là một đội ngũ lính đánh thuê chạy trốn ở miền Bắc Thái Lan, lấy tiền làm việc thay người tiêu trừ, là những kẻ liều mạng chân chính. Buổi tối hôm đó Tô Trạm mất tích, Tô Phiếm đã phái ra một đội ngũ lục soát vết tích của nhóm lính đánh thuê này, mặc dù, trong lòng y biết rõ, mấy thổ phỉ nhỏ như một con kiến này là không có gan đối nghịch với Tô gia, duy nhất nói xuôi được chính là người phía sau thuê bọn họ.

Biên giới Thái Lan – Miến Điện là rừng mưa nhiệt đới mênh mông, núi non trùng trùng điệp điệp, thoáng cái đi truy lùng dấu vết của một đội ngũ nhỏ vài trăm người hoàn toàn không dễ chút nào, Tô đại thiếu không nói một lời nhưng khí thế so với sấm sét mưa bão còn muốn doạ người hơn, lại là đem cả vùng Tam Giác Vàng này lật tung cả lên, cho dù là một ngọn núi nhỏ đi thông qua miền Bắc Thái Lan, đem nhóm lính đánh thuê này duỗi móng đè lại. Nhưng ngay cả thủ lĩnh cho đến tiểu binh đều chết hết, vẫn là hỏi không ra cho nên — Người đứng ra thuê rõ ràng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ.

Tô Phiếm sau khi xử lý xong nhóm lính đánh thuê này liền suốt đêm từ trong núi lái xe trở về, sáng sớm đi vào trong tù nhìn Nghiêm Tòng Gia, một người đang yên đang lành bị đạn bắn, bị nhét vào trong tù tối tăm không có ánh mặt trời còn bị bỏ đói ba ngày ba đêm, một giọt nước cũng không có, người làm bằng sắt cũng không chịu được, chỗ vết thương đã bắt đầu bị nhiễm trùng. Mà Nghiêm Tòng Gia dường như dự định cùng y đánh trận lâu dài, mặc y làm thế nào đe doạ dụ dỗ, đều cắn chặt răng nói y luôn trung thành và tận tâm với mình tuyệt đối không có hai lòng. Nhưng mà vừa nhắc đến chuyện xưởng quân sự, Nghiêm Tòng Gia chỉ im lặng không nói, cuối cùng chỉ nói — Đại thiếu cậu xử lý đi, dù sao tôi cũng là cậu bồi dưỡng, chết cũng chết rồi, nhưng chuyện của nhị thiếu tuyệt đối không thể tính trên đầu của tôi.

Tô Phiếm đối với Nghiêm Tòng Gia giống như say mê không chịu khuất phục, cộng thêm một ngày một đêm bôn ba có chút mệt mỏi, mà ba ngày nay Tô Trạm bặt vô âm tính không biết sống chết ra sao càng thêm khiến cho y cảm thấy giống như một ngày bằng một năm, mỗi một giây đều như giày vò. Y ở trong thư phòng lặng yên không một tiếng động ngồi một hồi, chợt đứng dậy đẩy ra cửa phòng chuẩn bị trở về phòng của Tô Trạm ở lầu hai.

“Đại, đại thiếu –” Lý Thành Phong thay Nghiêm Tòng Gia canh giữ ở cửa thấy Tô Phiếm cả đêm không ngủ, sắc mặt không tốt, thiếu chút nữa bị doạ đến nỗi muốn điên luôn rồi, cho dù ai sau khi thấy được địa ngục trần gian tối hôm qua cũng không có cách nào an tâm đối diện với người chế tạo ra cái địa ngục đó. Đại thiếu tối hôm qua kêu người đem thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê đó từng đao từng đao lóc thịt sống để ép hỏi, cho đến khi cắt ra vài trăm khối thịt, sau khi khung xương người muốn thành hình ra, người đó mới đoạn khí(aka chết ngắt). Mà Tô Phiếm chỉ là dùng khăn tay che lại miệng và mũi, phất tay một cái đem tất cả mọi người đẩy đến đầm lầy cho cá sấu và con đĩa ăn.

“Tôi đến phòng của nhị thiếu ngủ một chút, có chuyện gì nhớ lập tức gọi tôi dậy.” Tô Phiếm xoa xoa nơi giữa chân mày nói.

Tô Phiếm quen cửa quen nẻo tìm đến phòng của Tô Trạm, nói là phòng của Tô Trạm, nhưng từ sau khi Tô Trạm trở về mình cũng hầu như ngủ ở cái phòng này. Y vén chăn lên, trên giường đang đặt bộ quần áo ngủ mà em trai đã thay ra, tiểu tử này thói quen không tốt, thay quần áo cũng là lung tung giấu ở trong chăn. Y cầm lấy bộ quần áo còn chưa giặt trực tiếp phủ lên mặt mình, trời đất thoáng cái tối sầm, trong hơi thở tràn đầy mùi vị của Tô Trạm — Là mùi sữa xen lẫn với mùi hương sạch sẽ thoáng mát của thiếu niên mới lớn.

Y không dám tưởng tượng Tô Trạm sẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ cần cái ý nghĩ này vừa nảy lên, Tô Phiếm liền cảm thấy tim như muốn co lại thành một đoàn, không có chút sức sống nào. Nhưng y phải chống đỡ, đem Tô Trạm cứu trở về, buổi tối còn phải gọi điện cho cha mẹ ở Chiang Mai lừa gạt, có thể giấu diếm bao lâu thì cứ giấu diếm bấy lâu.

++++++

“Tham mưu trưởng Ngô, ông nói xem, cũng đã qua ba ngày rồi, như thế nào còn chưa đề xuất ý kiến với Tô Phiếm đây! Chúng ta sớm lấy tiền, sớm làm xong chuyện! Lão tử của tôi đã đợi đến sắp mất hết kiên nhẫn rồi!” Mục Uy trốn ở trong một căn nhà bằng tre ở trong rừng sâu núi thẳm, y là người hướng về sự phồn hoa của thành phố lớn, gái đẹp, rượu ngon, nhưng mà vì giấu Tô gia nhị thiếu gia, y chỉ có thể trốn ở chỗ này cho muỗi đốt, cùng với y chỉ có một nhóm các ông già.

“Mục thiếu, cậu không biết. Chúng ta bắt Tô gia nhị thiếu gia đi, một chút cũng không có tin tức mà giấu hắn ba bốn ngày, người em trai này giống như bảo bối của Tô Phiếm, cũng đồng dạng giày vò y ba bốn ngày, đến lúc đó vừa nhận được tin tức còn có thể do dự sao, còn không phải là nhanh chóng qua đây giao tiền chuộc người sao. Đem một khối thịt đặt trước mặt một con hổ, có thể nhìn mà không thể ăn mà trêu đùa hết lần này đến lần khác, còn không cảm thấy khối thịt này vừa thơm vừa ngon, nhào lên đoạt lấy còn không kịp nữa là.” Ngô Triển Hồng cười cười thay Mục Uy rót một chén trà nói.

Mục Uy uống một ngụm trà lạnh, miễn cưỡng đè xuống ngọn lửa trong lòng, cũng cảm thấy lời nói của tham mưu trưởng có đạo lý. Y đương nhiên biết Tô Trạm là một khối thịt vừa thơm vừa ngon, nhưng chính mình cũng đồng dạng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Thế là mấy ngày nay y sáng tối hai đầu mà chạy lên lầu, thỉnh thoảng dâm loạn trêu đùa Tô nhị thiếu da dẻ xinh đẹp này, đáng tiếc, nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nhưng mà tính tình không tốt lắm, mỗi lần đều có thể làm cho cả hai bên cùng thiệt hại trở về.

Vừa nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Tô Trạm, hàng lông mi thật dài rủ xuống, một bộ dáng vẻ khinh thường, bộc phát lộ ra vẻ cả người là không thể thân cận. Mục Uy có chút hèn hạ, hết lần này tới lần khác lại thích đi khiêu khích, lúc này lại nổi lên tâm tư, chén trà vừa đặt xuống liền dự định lên lầu. Đáng tiếc y đã quên rằng, lão hổ trêu chọc lâu, lại có thể ngay cả thịt lẫn người đều muốn đoạt trở về.

Ngô Triển Hồng nhìn nụ cười trên mặt Mục Uy không có ý tốt, nhướng mày, lại đè tay của Mục Uy xuống, nói: “Mục thiếu, tôi thấy Tô Trạm đó hôm qua bắt đầu có chút không thích hợp rồi, cậu ít đi giằng co đi.”

Mục Uy là tuyệt không muốn phật ý của Ngô Triển Hồng, bởi vì sợ rằng cái người tham mưu trưởng này mang người đầu nhập vào phe của Mục Thiên Chương, đặc biệt lễ phép cũng đặc biệt nghe lời, đành phải tức giận mà gật gật đầu, chính mình tìm thú vui khác.

Tô Trạm vừa nghe tiếng mở cửa, lập tức chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, nhưng mà hắn quả thực có chút không thích hợp, từ buổi tối hôm qua bị Mục Uy làm ầm ĩ một trận, sau khi ra sức chống lại, vết thương trên đầu khiến cho hắn bắt đầu mơ màng, đồng thời cảm thấy lồng ngực như thiếu hơi, rõ ràng ba bữa đều ăn no, nhưng chính là cảm thấy mệt mỏi không có sức lực. Vì thế sau khi thấy người đến là Ngô Triển Hồng mà không phải là Mục Uy, hắn lập tức thở phào một hơi, bởi vì thật sự không có sức lực để chiến đấu một trận với y. Mục Uy quả thật giống như một con khỉ bất cứ lúc nào cũng có thể phát tình, thỉnh thoảng còn muốn đến khiêu khích hắn một chút, Tô Trạm lại hận không thể đem cái đồ chơi của y trực tiếp chặt xuống.

May mà Mục Uy cũng coi như có điều kiêng dè, phàm là hắn bắt đầu liều mạng giãy dụa cũng liền buông tay, bởi vì Ngô Triển Hồng trước mặt này hình như không đồng ý cái sự làm xằng làm bậy này của Mục Uy. Hơn nữa Ngô Triển Hồng đối đãi với mình cũng coi như là tốt, ông ấy kêu người đem mình thả xuống chỉ trói tay trói chân, thậm chí còn để cho mình ăn no, duy trì sạch sẽ, Tô Trạm nhìn ông một cái, lại nhắm mắt dưỡng thần tiếp.

Ngô Triển Hồng nhìn Tô Trạm mặt mày tái nhợt cảm thấy có chút không thích hợp, quân y ở đây chính là trị liệu một ít vết thương ngoài da tương đối lành nghề, tối hôm qua sau khi đo nhiệt độ của Tô Trạm chỉ cho rằng là phát sốt liền tuỳ ý cho vài viên thuốc, bây giờ vừa nhìn quả thật là lang băm, bởi vì sắc mặt nhìn còn khó coi hơn tối hôm qua. Ngô Triển Hồng quan sát Tô Trạm một trận, cũng có cảm nhận giống như người lãnh đạo trực tiếp của ông, một quân nhân như Tô Chính Cương vậy mà sinh ra một đứa con trai tuấn tú đẹp trai như vậy, đại khái dựa vào khuôn mặt này thì có thể cả đời sống một cách an nhàn.

Trong lòng ông nghĩ rằng, hình như là đợi không nổi nữa, như có điều suy nghĩ quan sát Tô Trạm hồi lâu, Ngô Triển Hồng thu được kết luận như vậy, lặng yên không một tiếng động ra ngoài.

Tô Trạm mệt mỏi mở mắt ra, nặng nề hít một hơi, chỉ cảm thấy Ngô Triển Hồng giống như một lão hồ ly đa mưu túc trí đã thành tinh, Mục Uy ở dưới trướng của ông ấy ngược lại giống như là con rối.

Vào buổi sáng sớm ngày thứ năm Tô Trạm mất tích, cửa khẩu ở trên núi của Tô gia ngược lại chẳng biết ra sao mà xuất hiện một gói hàng. Mà trong gói hàng này là một chiếc giày khác mà tối hôm đó Tô Trạm đã mang kèm theo một bức thư.

Ý đồ trong thư rất đơn giản, muốn tiền mặt 20 triệu thêm chi phiếu cùng với vũ khí trang bị giá trị 30 triệu đến đổi lấy Tô gia nhị thiếu gia.



Mục Thiên Chương bất đắc dĩ giơ hai tay lên nói với Tô Phiếm: “Tôi thật sự nếu cùng một nhóm với Mục Uy, vậy tôi tuyệt đối sẽ không dám đến đây. Tô đại thiếu, cậu nhiều lần đều thích dùng súng chỉa vào đầu tôi, khó trách cũng quá bá đạo rồi đi!”

Tô Phiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Thiên Chương, y biết hai anh em bọn họ là tình trạng ngươi chết ta sống, nhưng mà y bây giờ là nhìn đến người họ Mục, đều có một xúc động rút súng.

“Mục Uy đã biết lần trước là chúng ta hợp tác đoạt hàng hoá mà cha giao phó cho y, cậu và tôi y không có cách nào tìm xui xẻo, đành phải chọn trái hồng mềm mà nắm, tìm đến A Trạm, cũng xem như là phong cách làm việc của y.” Mục Thiên Chương nói.

“Hàng hoá tôi muốn, người tôi cũng muốn đoạt trở về.” Tô Phiếm chậm rãi nói, “Y có can đảm đem A Trạm làm trái hồng mềm mà nắm, vậy cũng phải có can đảm mà chết.”

“Yên tâm, Mục gia sẽ cho người dặn dò. Cha đã kêu người đi tìm y, nhưng mà Mục Uy mang theo một nửa nhân mã trốn ở bên ngoài, không chịu lộ diện.” Mục Thiên Chương hơi mỉm cười, vươn tay đẩy cây súng của Tô Phiếm ra nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.