Bác sĩ Lâm lập tức vẩy lên một lớp thuốc bột ở trên vết thương, sạch sẽ lưu loát dùng băng vải đem bắp đùi của Tô Phiếm quấn thành một cái bánh tét. Nghiêm Tòng Gia lại bưng đến một ly nước ấm cho Tô Phiếm uống thuốc giảm đau.
Tô Phiếm kỳ thực biết rằng, cái vết thương như vậy có uống thuốc giảm đau hay không cũng không khác nhau bao nhiêu. Nhưng mà thấy Tô Trạm trưng ra một khuôn mặt mây đen giăng kín lối cũng không muốn từ chối, ngửa đầu đem thuốc uống vào.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao đang êm đẹp lại đột nhiên bị nổ?” Tô Chính Cương thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, cau mày hỏi. Ông trước đó đã hỏi cấp dưới, nói là lúc đại thiếu mang người đi kiểm tra kho vũ khí, vài quả bom để ở bên ngoài chuẩn bị bôi dầu để tránh rỉ sét lại đột nhiên nổ tung.
“Cha, chuyện này rất đơn giản, hoặc là nội gián, hoặc là ám sát, cái loại chuyện này còn ít hay sao? Quân chính phủ, Đảng Cộng Sản Miến Điện, Khôn Sa, thậm chí là Mục Thiên Chương cũng có thể…” Tô Phiếm một ngụm nhổ ra cái khăn lông đang ngậm, thở hổn hển mệt mỏi, trầm giọng nói.
Tô Chính Cương nhìn Tô Phiếm dựa vào giường, khuôn mặt bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt tái nhợt lại càng bộc phát sự thanh tú trắng nõn, nhìn có chút giống với con trai nhỏ vài phần. Trong lòng nghĩ rằng, cũng thật sự là may mắn, chỉ cần lệch đi một chút, có lẽ chính mình đã mất đi đứa con trai này rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-to-tram/1912548/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.