“Chính vì em cứ nôn nóng như thế nên bọn anh mới không nói cho em biết chuyện này.” Giang Thành Khải giảng giải, “Tính tình em quá nóng nảy, nếu như kích động lên làm những chuyện dại dột bọn anh cũng không cản kịp.” Kha Lam đứng bật dậy, cơ bắp cả người căng cứng, nghiến răng: “Nếu không mọi người bảo em phải làm gì, ngồi đây chờ chết à?!” Giang Thành Khải: “…” Giang Thành Khải bất đắc dĩ nói: “Nhẫn nhịn được nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cần gì phải nóng nảy vội vàng?” “Nhưng lúc đó anh trai em chưa bị bắt! Cả Lâm Tiêu Tiêu…” Kha Lam ngừng một chút, tay siết chặt, mặt đanh lại, quay đầu muốn đi ra cửa, “Nói tóm lại bây giờ em phải đi tìm Bello.” Chưa ra được đến cửa trước mặt đã bị cản lại. Kha Lam quắc mắt: “Tránh ra.” Hạ Phi lắc đầu: “Bello nói chuyện này cứ để cậu ta xử lý, cậu cứ ở đây đã, không được đi đâu hết, nếu không sẽ phá hỏng kế hoạch của cậu ta.” “Anh ta? Anh ta thì có kế hoạch quái gì, ngoài việc lôi kéo anh tôi lên giường anh ta còn biết làm cái mẹ gì nữa?!” Kha Lam tức đến hai mắt đỏ quạch, lời nói ra cũng không suy xét. Hạ Phi hít vào một ngụm khí lạnh. Ba người khác cũng không nói được một lời. Kha Lam phát hiện bản thân lỡ lời, cắn môi hầm hừ: ” Bello cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, các người tin tưởng anh ta thì cứ chờ chôn cùng anh ta luôn đi!” Nói xong dứt khoát quay đầu mở cửa đi ra ngoài. “… Không đuổi theo hả?” Chris yếu ớt hỏi. Đáp lại là tiếng dao dĩa va loảng xoảng. “…” —— Lần thứ hai Lâm Tiêu Tiêu tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu. Trong căn phòng này tối tăm mù mịt, trừ ngọn đèn bàn ra thì không có một chút ánh sáng tự nhiên nào, không thể xác định đang là ngày hay đêm. Lần này Lâm Tiêu Tiêu tỉnh lại, Sou cũng đã tỉnh, cũng chỉ chậm rãi đưa mắt nhìn cậu ta, không nói gì. Lâm Tiêu Tiêu cũng không muốn mặt nóng đi dán mông lạnh, Sou đã không muốn nói chuyện, cậu ta cũng không lên tiếng. Hai người một tựa vào đầu giường, một người ngồi ở cuối giường, không khí nhìn chung cũng tương đối hài hòa. “Lâm Tiêu Tiêu.” Đột nhiên nghe đến tên mình, Lâm Tiêu Tiêu theo phản xạ thẳng lưng lên, kinh ngạc quay đầu lại. Sou mím môi, có chút trúc trắc hỏi: “Cậu tên là Lâm Tiêu Tiêu, đúng không?” Lâm Tiêu Tiêu lúng túng: “… Đúng vậy.” Sao đột nhiên vương tử cao quý lãnh diễm lại chủ động mở miệng? Sou nói tiếp: “Cậu biết cậu bị ai bắt đến đây không?” Trong lòng Lâm Tiêu Tiêu nghĩ thầm khi đó còn đang ngái ngủ đã chị chụp thuốc mê rồi làm sao nhìn được là ai, lựa chọn từ ngữ một chút: “Tôi cũng không biết, tôi đang ngủ ở nhà, đột nhiên bị đánh thuốc mê, chưa kịp nhìn thấy bọn họ là ai.” Sou nói: “Tôi biết.” Lâm Tiêu Tiêu: “…?” “Là đội cận vệ của Nữ hoàng.” “Nữ hoàng?” Lâm Tiêu Tiêu trợn mắt, “Nữ hoàng bắt tôi làm gì? Tôi rõ ràng chỉ là dân thường không quyền không thế, chẳng lẽ bà ta nhìn trúng mặt tôi rồi?” Sou: “…” Không biết có phải là ảo giác không, Lâm Tiêu Tiêu thấy hình như vương tử điện hạ xưa nay nhã nhặn ôn hòa vừa lườm mình. “Nữ hoàng bắt cậu là vì Kha Lam. Chúng ta đều là người rất quan trọng đối với Kha Lam, bà ta muốn dùng cách này để ép nó thỏa hiệp.” “Không phải chứ…” Lâm Tiêu Tiêu cười méo xệch, “Chắc Nữ hoàng nhầm rồi, tôi làm sao mà là người quan trọng của cậu ấy được, cậu ấy đã nói ban đầu tiếp cận tôi cũng chỉ vì tinh thể trên người tôi thôi.” “Cậu để tinh thể ở đâu? Nó nói ngay từ đầu nó tiếp cận cậu là vì thứ này, vậy lần đầu tiên hai người gặp nhau nó đã nhìn thấy chưa?” Lâm Tiêu Tiêu sững lại, móc trong cổ áo ra một khối tinh thể bát giác màu xanh lục to cỡ ngón tay cái, màu sắc xanh biếc tươi đẹp. Viên tinh thể này từ khi còn nhỏ Lâm Tiêu Tiêu đã luôn đeo trên người. Ba mẹ cậu ta nói đây là tinh thể hộ mệnh, không được để nó rời khỏi người, nên Lâm Tiêu Tiêu móc nó thành mặt dây chuyền đeo trên cổ, cũng rất ít khi để người khác nhìn thấy, vì chẳng ai rảnh rỗi đến độ gặp người nào cũng phải móc ra khoe mình có một viên tinh thể cả. Lâm Tiêu Tiêu nhớ, lần đầu tiên Kha Lam nhìn thấy khối tinh thể này là sau khi bọn họ đã hẹn hò được vài năm. Khi đó vẻ mặt Kha Lam vô cùng kinh ngạc, giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khó tin, nhưng lúc Lâm Tiêu Tiêu hỏi thì Kha Lam lại không nói gì. Trong ký ức của Lâm Tiêu Tiêu đó là lần đầu tiên Kha Lam thấy thứ này, nhưng Kha Lam lại nói với cậu ta là bản thân đã chú ý đến khối tinh thể này từ lâu rồi. Việc này làm cho Lâm Tiêu Tiêu không biết rốt cuộc nên tin vào lời nói của người kia hay tin vào mắt mình. Mặc dù Kha Lam nói chỉ đang lợi dụng cậu ta, nhưng Lâm Tiêu Tiêu vẫn không có cách nào khắc chế tình cảm của bản thân được. Âm thầm thích hai năm, chính thức quen nhau hơn mười năm, nói buông tay là có thể buông sao? “Kha Lam nói đây là tộc tinh của Đằng Thụ tộc.” Lâm Tiêu Tiêu đem tinh thể đặt lên lòng bàn tay mình, “Nghe nói tộc tinh sẽ tự chọn người kế vị, tộc tinh ở trên người ai thì người đó sẽ là bạn đời tương lai của người thống trị.” Sou gật đầu: “Cậu nói không sai.” Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngác: “Nếu như thế, tức là nếu Kha Lam tiếp tục duy trì quan hệ với tôi, tương lai cậu ấy sẽ ngồi lên vương vị?” Sou yên lặng không trả lời. Sou không nói cho Lâm Tiêu Tiêu, viên tộc tinh này cũng không phải là tộc tinh kia, cũng không biết phải giải thích ra sao, nhưng Sou đã quan sát tinh thể nguyên thủy trong thánh điện dưới tầng hầm giáo đường rất nhiều lần, căn cứ trên màu sắc của tinh thể nguyên thủy thì tinh thể lựa chọn có màu xanh sẫm, đậm màu hơn viên này rất nhiều. Lâm Tiêu Tiêu thấy Sou trầm mặc lại nghĩ đối phương ngầm thừa nhận, cười khổ nói: “Nếu đúng là như vậy, một chút nữa thôi là cậu ấy có thể đạt được mục đích rồi, tại sao lại đòi chia tay? Cho dù cậu ấy có vì quyền lực mà kết hôn với tôi, cũng là bản thân tôi tự nguyện mà…” Sou nhìn vị “si hán” tội nghiệp này, lại nghĩ đến đứa em trai biệt nữu nhà mình, khẽ thở dài. Tương lai hai người này đến được với nhau có lẽ còn rất xa… Sou chậm rãi xoa bụng, thực ra con đường của bản thân mình cũng rất mông lung, cũng đâu có tư cách nói người khác. Ngoài cửa sắt đột nhiên có tiếng vang. Lâm Tiêu Tiêu vội vàng nhét tinh thể vào trong cổ áo, đứng lên khỏi giường, đi đến trước cửa sắt, giơ cánh tay lên. Cửa sắt bị mở ra từ bên ngoài, không có ánh sáng rọi vào hay vũ khí vây kín như trong tưởng tượng, Lâm Tiêu Tiêu yên lặng thả tay xuống, vô cảm nhìn người bên ngoài. Nữ hoàng đạp giày cao gót đi về phía trước cách cửa khoảng hai mét, hất cằm ra hiệu. Người hầu theo sau bà ta lập tức gật đầu nhận lệnh, lạnh nhạt ngạo mạn mở miệng: “Hai người, đi theo Nữ hoàng bệ hạ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]