Chương trước
Chương sau
Daours là một tinh cầu mưa nhiều.
Từ khi tin tức Hạ Phi qua đời được truyền ra đến nay trời đã mưa tầm tã hơn một tháng không ngớt, giống như ông trời cũng đang khóc thương cho số phận đoản mệnh của hắn.
Giang Thành Khải bình tĩnh đứng trước bia mộ, gương mặt lạnh như băng không có bất kỳ cảm xúc nào.
Hơn hai tháng trước, y bắt được James, hung thủ thực sự của thảm án “Oanh ca môn”.
James là người của chủng tộc Kim Địa Thảo. Kim địa thảo còn gọi là cỏ đổi màu, là một chủng tộc có khả năng ẩn giấu thân hình và hơi thở khi bám vào thực vật cỡ lớn, cũng gần giống như khả năng tàng hình của Anh Phù tộc. Nhưng chủng tộc này lại không lớn mạnh như thế, tổng dân số chỉ bằng một phần mười Anh Phù tộc, nơi ở của bọn họ cũng vô cùng cằn cỗi hoang phế.
Kim Địa Thảo tộc không có tinh cầu độc lập. Bọn họ và hai chủng tộc khác cùng chung sống trên một tinh cầu nhỏ trong tinh hệ Daours, thuộc phạm vi quản lý của Đằng Thụ tộc.
Một chủng tộc nhỏ bé như thế, lại có một tộc nhân mang dã tâm lớn đến không tưởng, vọng tưởng muốn tự chế tạo quân đội của riêng mình, đánh bại Đằng Thụ tộc, chiếm lấy toàn bộ Liên bang.
James đã hơn ba nghìn tuổi, tính ra cũng đã trải qua hai, ba kỳ tiến hóa. Kỳ tiến hóa ở Thôn Nha Tinh là thời kỳ đặc thù của các chủng tộc, 500 tuổi sẽ bắt đầu xuất hiện kỳ tiến hóa đầu tiên, sau đó cứ 1000 năm lại tiến hóa một lần. Kỳ tiến hóa là giai đoạn cơ thể tái tạo lại toàn bộ tổ chức cơ năng, cơ thể giống như được biến đổi hoàn, có thể gọi là một dạng hồi xuân.
Tuổi thọ trung bình của các chủng tộc trên Thôn Nha Tinh vào khoảng 5000 tuổi. Các chủng tộc sức sống kém có thể chỉ sống được 3000 năm, nhưng có những chủng tộc mạnh mẽ lại có thể sống đến 6000, 7000 tuổi. Thời kỳ thanh niên là dài nhất trong toàn bộ cuộc đời, sau 500 tuổi sẽ thành niên, có thể kết hôn sinh con. Cũng có không ít trường hợp ngoại lệ chỉ mới 400 tuổi đã tiến hành sinh sản. Tính theo tuổi tác của James, bề ngoài hẳn phải là đàn ông trung niên mới đúng, mặt mũi ông ta già nua nhăn nheo đến vậy đúng là có chút kỳ quái.
Sau khi viện nghiên cứu sinh vật tiến hành kiểm tra, bọn họ phát hiện James trở nên già nua bất thường như thế là vì ông ta di chuyển qua lại giữa các thiên hà rất nhiều lần, tiêu hao tinh thần lực quá độ. Ông ta gần như đã đi đến tất cả mọi thiên hà chỉ trừ dải Ngân hà, ở thiên hà nào cũng bắt cóc trẻ em, đem về nuôi lớn làm thuộc hạ. Sau khi phát hiện không phải đứa trẻ nào cũng đơn thuần ngoan ngoãn nghe lời như Lilian, ông ta thay đổi kế hoạch của mình, quyết định chế tạo một đội quân người nhân bản vô tính, một đội quân vô tri hoàn toàn nghe theo sự sai khiến của ông ta.
Muốn tạo ra được người nhân bản, nhất định phải có gen làm nguồn dẫn, vì vậy James bắt đầu huấn luyện Lilian giết người. Ông ta không dám nhắm đến các chủng tộc quá lớn mạnh, dù sao năng lực của ông ta và Lilian có hạn, tinh thần lực của Lilian là cấp A, tiếng hát cũng chỉ có thể khống chế người có tinh thần lực cấp A trở xuống.
Theo lý thuyết mà nói, đáng lẽ ra nếu như muốn lấy gen, cũng chỉ cần lấy được mẫu gen trên người của đối tượng là được, không đến mức phải giết người. Nhưng có lẽ đây là một loại dục vọng biến thái, ông ta muốn giết người, vậy nên cứ giết thôi.
Kim Địa Thảo là một chủng tộc rất bình thường, thể chất và tinh thần lực đều vô cùng bình thường, trong quá trình cạnh tranh từng bị không ít các chủng tộc khác nhạo báng. James xem đây là nỗi hận lớn của toàn tộc, đem nỗi uất hận bị phỉ báng này tính lên đầu tất cả mọi người.
Ông ta có tà tâm, nhưng lại không có năng lực. Vất vả lắm mới lấy được bằng bác sĩ cao đẳng, lại bị điều đến Khu 9 chữa bệnh cho phạm nhân. Kế hoạch của James suýt chút nữa thì chết non, ông ta chỉ có thể để cho Lilian làm thay mình.
Lilian hoàn toàn không phụ sự kỳ vọng của James, trong vòng một năm đã giết chết gần 100 người, lấy được không ít gen tốt.
Chỉ có điều James đã tính sai một việc, Lilian là người của thiên hà Scarlett, cậu ta có kỳ trưởng thành của riêng mình.
Các kiến thức về kỳ trưởng thành ở thiên hà Scarlett sẽ do cha mẹ dạy cho con cái, để con cái không quá hoảng loạn khi bước vào giai đoạn này. Lilian bị bắt cóc từ nhỏ, mặc dù James để phòng ngừa bất trắc, lúc Lilian chuẩn bị tiến vào giai đoạn này, ông ta có trở lại thiên hà Scarlett một lần, lẻn vào giáo đường lấy trộm nước Thánh cho cậu ta uống để tiến vào thời kỳ trưởng thành an toàn hơn. Nhưng James lại không có kiến thức nền tảng để giảng giải cho Lilian hiểu các vấn đề của quá trình này.
Lilian đơn thuần hiểu lầm hiện tượng sinh lý dị thường trong kỳ trưởng thành là bệnh nặng, cậu ta nghĩ bản thân sắp chết, không thể giúp ba mình làm việc nữa. Lilian quyết định, trước khi chết phải hoàn thành nguyện vọng cho người ba kia.
Vì vậy cậu ta bắt đầu ngang nhiên giết người, gần như ngày nào cũng có nạn nhân tử vong.
Không ngoài dự đoán, vì tinh thần lực sử dụng để giết người liên tục, cuối cùng suy yếu đến không thể chạy khỏi hiện trường, Lilian cứ thế bị bắt.
Bị bắt, thẩm tra, giam giữ, xét xử, rồi định tội.
James tưởng rằng bản thân đã mất đi một công cụ giết người đắc lực, nhưng hi vọng lại nhóm lên trong lòng ông ta một lần nữa.
Lilian không bị xử tử.
Lilian là người của thiên hà Scarlett, Liên bang không có thẩm quyền xử tử hình, đành phải phán tội cố ý giết người rồi giam cậu ta vào khu 9. Quân bộ nghi ngờ sau lưng Lilian còn có chủ mưu khác, nên cũng muốn lưu lại cậu ta để tiếp tục điều tra. James lợi dụng chức vụ quyền hạn chẩn đoán Lilian có bệnh đặc thù, để cậu ta được giam trong trung tâm trị liệu.
Sau đó kỳ trưởng thành của Lilian đến.
Trong kỳ trưởng thành, Lilian biến về nguyên hình Ngâm Âm thú, là một con chim lớn màu vàng cả người tản ra ánh sáng chói mắt. Nếu không phải James đem cậu ta nhốt dưới tầng hầm phòng thực nghiệm, có lẽ thân phận thực sự của Lilian đã bị phát hiện ra. Ngâm Âm thú màu vàng là màu sắc chỉ hoàng tộc mới có. James cảm thấy mình đã nhặt được cục vàng rồi, năng lực của hoàng tộc Ngâm Âm thú hoàn toàn có thể đối đầu với hoàng thất Đằng Thụ tộc, là đại biểu cho sức mạnh thống trị.
Kỳ trưởng thành của các chủng tộc của trên thiên hà Scarlett kéo dài khoảng từ năm đến hai mươi năm, chủng tộc càng mạnh thời gian càng ngắn. Sau năm năm mười ngày Lilian kết thúc kỳ trưởng thành của mình, khôi phục cơ thể hình người. Kỳ trưởng thành qua đi, kỳ phát dục cũng đến. James không để ý nhiều, tùy tiện ném một người nhân bản dưới hầm cho Lilian giải quyết nhu cầu sinh lý, cậu ta lại trở về làm một công cụ giết người đơn thuần ngoan ngoãn nghe lời.
James không dám thẳng tay thả Lilian ra khỏi nhà giam. Ỗng ta chế tạo bản sao nhân bản của một người thuộc tộc Kim Địa Thảo, ghi âm giọng hát của Lilian để kẻ đó mang đi bắt vài nạn nhân có năng lực cấp trung trở lên. Kim Địa Thảo có khả năng bám vào thực vật cỡ lớn để ẩn nấp, James lợi dụng điểm này, trong vòng hơn một trăm năm gây ra không ít vụ giết người, nhưng vì hiệu quả của ghi âm không cao như Lilian hát trực tiếp, vậy nên tần suất án mạng xảy ra cũng giảm đi nhiều so với lúc trước.
Tất cả mọi kế hoạch vốn đang tiến triển rất thuận lợi, rắc rối là ở chỗ Giang Thành Khải và Hạ Phi. Nếu như ngày đó trên tinh cầu Grey Giang Thành Khải không bỏ ra ngoài, Hạ Phi không vì chạy theo tìm y mà lạc đường, bọn họ sẽ không gặp được cảnh người nông dân bị giết, quân bộ càng không phát hiện ra “Oanh ca môn” 200 năm trước đã trở lại.
Chuyện sau đó xảy ra như mọi người đã biết, bí ẩn được phá giải, James bị bắt, bị xử tử. Nhưng Giang Thành Khải lại chẳng vui vẻ nổi.
Bắt được tên sát nhân, lại mất đi người quan trọng nhất.
Tìm kiếm hơn một tháng trong phạm vi khoang cứu hộ nổ tung không thu được bất kỳ kết quả khả quan nào. Mọi người cũng đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả này, bị tên lửa laser bắn thẳng vào nổ tung trong không gian, khả năng thi thể còn nguyên vẹn là rất thấp. Kể cả cho dù không nổ tan xác, trôi dạt ngoài không gian hơn một tháng thì người cũng không sống nổi.
Nhưng Giang Thành Khải không thể chấp nhận chuyện này. Y chống lại quân lệnh, một mình lang thang đi loạn ngoài không gian tìm kiếm Hạ Phi, nhất quyết không chịu trở về. Cuối cùng đích thân Giang Trấn phải ra tay bắt người về mới coi như tạm ổn.
Sau đó là tang lễ của Hạ Phi.
Tất cả quá trình đưa tang, chôn cất, làm lễ truy điệu, Giang Thành Khải chưa từng xuất hiện một lần.
Fan của couple quốc dân trên toàn Liên bang khóc đến mù mắt, thậm chí có người còn lên tiếng chỉ trích Giang thiếu tướng, nói y vô tâm vô phế, vợ chết cũng không đến đưa tang, mắng y là kẻ máu lạnh vô tình.
Dưới mọi sự chỉ trích, Giang Thành Khải chỉ yên lặng.
Một kẻ như y, vô dụng đến mức ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ nổi, y không có tư cách đưa tiễn Hạ Phi, không có tư cách xuất hiện trước mặt mọi người.
Quan trọng hơn là, y không thể đối mặt với hiện thực tàn khốc này.
Y không tin Hạ Phi đã chết, con của bọn họ chỉ vừa mới sinh ra, cuộc sống hạnh phúc của cả hai chỉ vừa mới bắt đầu. Vất vả lắm Hạ Phi mới chấp nhận đáp lại tình cảm của y, bọn họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện như thế, tại sao hắn có thể vứt bỏ y lại, vứt bỏ con trai của bọn họ lại mà đi như thế!
Giang Thành Khải cuối cùng cũng hiểu, câu nói lúc đó của James mang hàm ý gì.
Người gần gũi nhất, cũng chính là người dễ dàng phản bội nhất.
Câu nói này không phải để chỉ Hạ Phi, mà là Hạ Lăng. Chỉ là ông ta nói sai rồi, Hạ Phi chẳng hề gần gũi với Hạ Lăng, giữa bọn họ ngay cả quan hệ huyết thống cũng không có. Ông ta nói sai rồi, chỉ có bản thân y ma xui quỷ khiến thế nào lại bị những lời này lừa gạt.
Lúc khoang cứu hộ của Hạ Phi ở ngay trước mắt y nổ tung, cả người Giang Thành Khải chết lặng, như cái xác không hồn trơ mắt nhìn người đó tan biến, ngay cả tro cốt cũng không còn.
Hạ Phi, tất cả, đều đã không còn.
Không biết qua bao lâu, khi Giang Thành Khải khôi phục được thần trí, việc đầu tiên y làm là nhắm thẳng tên lửa về phía phi thuyền kia, đối phương lại dám tránh đi. Giang Thành Khải giống như phát điên bắn một phát mười mấy tên lửa laser, bắn cho đối phương nát đến không còn hình dạng ban đầu.
Nếu không phải thuộc hạ phía sau ngăn cản, y thậm chí còn muốn đem chiếc phi thuyền kia nổ thành bụi phấn để bồi táng hắn.
Khi đó Giang Thành Khải không biết người bên trong là Hạ Lăng, mãi đến sau này khi James nhận tội khai ra, y mới biết kẻ đưa thông tin của Hạ Phi cho WEA II, sau đó bắt cóc Hạ Phi còn giết chết hắn chính là Hạ Lăng.
Tên khốn kiếp đó dám có ý đồ bất chính với cả anh trai mình!
Giang Thành Khải giận đến phát điên.
Y chẳng còn quan tâm đến cái gọi là lý trí hay tư thái của một tướng quân, giống như biến thành kẻ điên, điên cuồng trả thù Hạ gia. Nếu như không phải bọn họ nuôi lớn một đứa con khốn nạn như thế, Hạ Phi cũng sẽ không phải chết thảm thế này!
Y dùng mọi phương thức tra ra toàn bộ việc làm ăn phi pháp từ trước đến giờ của Hạ Kình An, âm thầm dùng quan hệ dàn xếp để Hạ Kình An và Phương Tĩnh bị phán án tù vài trăm năm. Hạ Lăng và James cấu kết, bị quy vào tội phản quốc. Vợ chồng Hạ Kình An sau khi ra tù phải đến quân bộ làm lao dịch, Hạ Vân là partner, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ phải chịu cảnh nô dịch cả đời. Chỉ tiếc khi đó phi thuyền kia sau khi bị bắn mấy phát thì bị cuốn vào hố đen, không lấy được thi thể của Hạ Lăng về để nghiền nát.
Một gia đình thương nhân có tiếng, sau một đêm đã lụi bại hoàn toàn.
Giang Trấn và Hạ Kình Thiên từng là chiến hữu, khi Hạ Kình Thiên chết từng giúp Hạ Kình An rất nhiều, nhưng lần này ông cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt với hành vi điên cuồng của Giang Thành Khải. Hạ Phi là con trai của Hạ Kình An, cho dù chỉ là con nuôi được nhặt về cũng vẫn là con. Hạ gia bọn họ cha thì lừa gạt lấy tài sản, con thì hại chết người ta. Chưa nói đến chuyện Hạ Phi là con dâu của Giang gia, chỉ bằng việc hắn là con của bạn cũ, Giang Trấn cũng đã không thể nào tha thứ cho đám người đó.
Xử lý xong tất cả mọi việc, khi Giang Thành Khải có dũng khí đi đến trước mặt Hạ Phi đã là chuyện hơn một tháng sau.
Y đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh mình ôm bia mộ hắn gào khóc, nhưng đến lúc thực sự đứng ở đây, nhìn gương mặt đeo kính hơi ngơ ngác trong bức ảnh trên bia đá, y lại chẳng khóc nổi.
Mưa bụi lất phất đầy trời, thấm ướt vai áo.
Bóng người cô độc đứng trong mưa, hai mắt khô khốc, lồng ngực khó chịu.
Tại sao?
Tại sao lại không khóc được?
Giang Thành Khải cắn chặt răng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chảy máu.

Nửa năm sau ——
Một người thanh niên ăn mặc rách rưới, quần áo thủng lỗ chỗ, trên tai đeo lủng lẳng cả đống khuyên chạy như bay vào phòng.
“Hạ lão đại! Anh mau đi xem đi, cái đứa bé hôm qua tự dưng lớn tướng lên rồi, y như trẻ con mười tuổi ấy! Có đứa bé nào lớn nhanh thế được hả? Tôi vừa nghĩ đến chuyện phải ngủ cùng một chỗ với quái vật như thế đã sợ đến mơ thấy cả ác mộng rồi!”
“Cậu ngủ ở tầng ba, đứa bé ngủ ở tầng hầm, ngủ cùng thế quái nào được hả. Lần sau còn dám không gõ cửa đã chạy vào phòng làm việc của tôi, đến lúc bị Fils tha đi hóng gió thì đừng có hỏi tại sao.”
Con chim lớn màu xanh ở bên cạnh nghe đến tên mình lanh lảnh kêu một tiếng.
Thanh niên kia mặc dù không nghe thấy, nhưng vẫn theo bản năng rụt vai lại.
“Còn nữa…” Hạ lão đại chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng trừng người trước mặt, “Cậu bị ảo giác đấy à? Cậu nằm mơ được lúc nào hả?”
Thanh niên cười hì hì, gãi gãi cằm: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, học theo lão đại mà.”
Hạ lão đại trừng mắt, thanh niên lập tức câm miệng.
Yên tĩnh không được mấy phút, thanh niên kia lại liến thoắng: “Lão đại, anh phải đi xem đi. Tôi thấy đứa bé kia lớn nhanh như quỷ ấy, không bình thường đâu, thật đấy!”
“Trông nó thế nào?” Hạ lão đại hỏi.
“Lão đại còn nhớ lúc chúng ta nhặt được nó không? Trông như một khúc cây thủy sinh mới đẻ, nhưng bây giờ trông lại giống như… Nói thế nào nhỉ, giống trẻ con đến tuổi đi học ấy.”
“Ồ?” Hạ lão đại nhíu mày, đặt bút trên tay xuống.
“Fils.” Hạ lão đại gọi một tiếng, con chim lớn đậu trên giá bên cạnh phẩy phẩy cánh, bay đến đậu trên thành ghế.
Đây là một con chim lớn màu xanh lam cao hơn nửa mét, trên cánh còn có một lớp viền màu vàng chói mắt, trông vừa hoa lệ vừa uy phong.
Hạ lão đại thả tay xuống đặt lên tay vịn hai bên ghế, nhấn nút, ghế ngồi chậm rãi lùi lại, di chuyển.
Chiếc ghế này là một cái xe lăn điện tử. (mời tham khảo xe lăn của Charlie Xavier =))
Thanh niên kia dường như đã rất quen thuộc với chuyện này, đi thẳng ra cửa: “Lão đại anh nhanh lên một chút đi.”
Hạ lão đại mặc kệ tên kia, chậm rì rì di chuyển.
Thanh niên đứng đợi mười mấy phút Hạ lão đại mới nhích được đến hành lang, dù sao anh ta cũng không nhìn thấy con chim lớn màu xanh đậu trên thành xe, sốt ruột quá trực tiếp túm lấy thành xe đẩy vèo vèo về phía trước.
“Chris!!!” Hạ lão đại vội vàng nắm lấy tay vịn, tức giận gào ầm lên.
Trên mặt Hạ lão đại cũng không có vẻ gì là căng thẳng hay sợ hãi, chỉ có tức giận và bất đắc dĩ, hiển nhiên cái tình huống này đã không phải lần đầu tiên diễn ra rồi.
Thanh niên tên Chris kia cười hì hì, đẩy xe lăn đến thang máy, nhấn nút xuống tầng hầm.
Hai người một chim rất nhanh đã xuống đến nơi. Tầng hầm ở đây rất lớn, là tầng chuyên dụng để tiến hành nghiên cứu.
Chris đẩy Hạ lão đại đến trước cửa một căn phòng, gõ gõ tượng trưng hai cái, sau đó mở thẳng cửa vào.
Nhân viên công tác bên trong quay đầu chào hỏi Hạ lão đại một câu rồi lại tiếp tục công việc của bản thân.
Hạ lão đại bị Chris đẩy đến bên cạnh khoang nuôi dưỡng đặt giữa phòng, liếc mắt nhìn vào trong, vừa nhìn một cái người đã hơi cứng lại.
Chris vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Đấy, lão đại thấy chưa, nó tự dưng lớn tướng lên, không phải quái vật thì là gì. Nhưng mà gương mặt này đúng là đẹp thật đấy ha ha ha, nhìn lại còn hơi quen quen… Tại sao lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào chúng ta lại giữ nó lại chứ… Từ từ, lúc đấy là lão đại đòi giữ nó đúng không!”
Chris nghi ngờ nhìn về phía lão đại nhà mình: “Lão đại, đừng bảo là… anh định như thế như thế…”
Dưới ánh mắt thâm trầm của Hạ lão đại, giọng Chris càng nói càng nhỏ.
Đờ mờ lão đại, sao mặt anh lại khủng bố thế kia QAQ!
Hạ lão đại vẻ mặt âm trầm nhìn khoang nuôi dưỡng, ngẩng đầu lên thấy Chris đang hoảng sợ nấp ra phía sau khoang, nghẹn lời: “Cậu đang làm cái gì đấy hả?!”
Chris đáng thương lắp bắp, “Tôi sợ lão nổi giận đánh chết tôi.”
Hạ lão đại tức giận nhìn anh ta: “Số lần cậu ăn đòn còn chưa đủ nhiều à!”
“Ít hay nhiều thì bớt được lần nào vẫn tốt lần đấy mà…” Chris lẩm bẩm, vừa nói vừa đứng lên, đưa mắt nhìn vào khoang.
Bên trong khoang là một tiểu yêu nghiệt nho nhỏ, hai mắt đang nhắm nghiền.
Tiểu yêu nghiệt kia hiện tại bề ngoài trông khoảng mười tuổi, nhưng lúc bọn họ nhặt được nó, nó còn nhỏ hơn, chỉ có một nắm bé xíu.
Lúc bọn họ đang đi ngoài không gian tìm kiếm mục tiêu thì nhặt được tiểu yêu nghiệt này, cả người nó chắc chỉ bằng bàn linh của lão đại, mặc dù Chris cũng chẳng biết bàn linh của lão đại to bao nhiêu, vì anh ta có nhìn thấy đâu. Trên người đứa nhỏ này chẳng có thứ gì, cứ trôi bồng bềnh như thế, giống như vừa mới sinh ra đã bị cha mẹ đem bỏ ngoài không gian.
Kỳ quái là mặc dù bị thả ra tự sinh tự diệt, nhưng trên người nó lại không có bất kỳ vết thương nào, chỉ số thể năng cũng rất bình thường, quanh cơ thể còn tỏa ra một tầng sáng mỏng màu xanh lục, dường như là tầng sáng này đang bảo vệ cho nó. Sau khi bọn họ đưa đứa nhỏ vào phi thuyền, giống như cảm nhận được tiểu yêu nghiệt này đã được đưa vào một nơi an toàn, tầng sáng kia cũng từ từ biến mất.
Chuyện sau đó lại càng kinh dị. Tiểu yêu nghiệt ngủ say hơn nửa năm, ngày nào cơ thể nó cũng biến đổi, y như là mỗi ngày lớn thêm một tuổi, qua nửa năm đã lớn như trẻ con mười tuổi, vô cùng đáng sợ.
Ban đầu bọn họ không tính giữ lại đứa trẻ không rõ lai lịch này, nhưng Hạ lão đại vừa nhìn thấy nó đã quyết định đem về. Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, mọi người cũng không dị nghị nhiều.
Chris lúc đó vô cùng bi thương.
Anh ta tưởng Hạ lão đại ghét bỏ mình rồi, không cần mình nữa, muốn tìm một đứa trẻ khác đem về nuôi —— Chris cũng là do Hạ lão đại nhặt về.
Nhưng nửa năm trôi qua, số lần Hạ lão đại đến nhìn đứa nhỏ kia cũng không quá ba lần, cũng chẳng tìm cách đánh thức nó, chỉ điều một nghiên cứu viên đến theo dõi tình hình.
Sau đó Chris lại choáng váng.
Hạ lão đại chắc chắn không rảnh quần đến độ đi nhặt một đứa nhỏ rách rưới về rồi, quả nhiên càng lớn mặt mũi đứa bé kia càng thêm yêu nghiệt. Trông cái bộ dạng nằm trong khoang kia là cái gì đây, mỹ nam ngủ trong rừng à? Thế đào đâu ra người đến hôn cho nó tỉnh hả? Hạ lão đại chắc?
… Thực ra mỹ nhân còn non thế này, chờ lớn lên một chút, mình làm một phát cũng không phải không được…
Chris còn đang vui vẻ suy tính, đã bị Hạ lão đập cho một trận.
Chris nước mắt lã chã ngẩng đầu lên, gặp ngay phải bản mặt tối sầm của Hạ lão đại: “Cậu dám có ý đồ xấu với nó thử xem!”
Chris: “…”
Ý đồ của mình rõ ràng như vậy sao?
… Hay là lão đại có tật giật mình, suy bụng ta ra bụng người…?
Chris nghiền ngẫm nhìn về phía lão đại nhà mình, hà hà, thì ra lão đại cũng có ý xấu với tiểu mỹ nhân à…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.