*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Phi nhìn thấy số lạ cũng không nghĩ nhiều, mở tin nhắn ra.
Màn hình điện tử vừa lóe lên ánh sáng xanh nhạt, Hạ Phi mới nhìn vào một cái đã sợ đến phát hãi, nhanh chóng tắt tin nhắn đi.
“Sao thế?” Giang thiếu tướng mới nhìn thấy màn hình thiết bị của Hạ Phi sáng lên, bây giờ đã lại tối đen.
“Không, không có gì, ” Hạ Phi nhe răng cười, che giấu hoảng sợ trong lòng, “Tin rác thôi.”
“Vậy sao? Nhưng sao trông cậu lại hoảng hốt thế.”
“Tôi không có.”
“Cậu có, ” Giang thiếu tướng cười xấu xa ghé sát vào Hạ Phi, “Cậu có phải có bí mật gì giấu tôi không?”
Hạ Phi đầu óc trống rỗng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Giang thiếu tướng thấy thế cũng ngẩn ra. Y vốn chỉ định trêu Hạ Phi một chút, ai ngờ đối phương lại phản ứng đến mức này, cái mặt y như gặp quỷ.
Giang Thành Khải cau mày: “Cậu…” Lẽ nào Hạ Phi thật sự có chuyện giấu y?
“Giang thiếu tướng anh đáng ghét quá đi, ” Hạ Phi khôi phục lại tinh thần, lập tức trưng ra dáng điệu uốn éo kỳ dị đánh một cái vào vai y, liếc mắt đưa tình nói bằng giọng nhão nhoẹt, “Sao cái gì cũng hỏi thế, người ta vừa mới đặt mua hàng cấm đấy, rất ngại, cứ phải bắt người ta nói ra thế hả, đáng ghét đáng ghét!”
Giang Thành Khải: “…” Hơi buồn nôn!
Hạ Phi nhìn Giang thiếu tướng khóe miệng co quắp, âm thầm thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tinh-te-truc-mong-thu/1317802/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.