*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Phi ăn xong định trở về phòng thay quần áo.
Mới bước được hai bậc thang, hắn dừng lại, cứng ngắc quay đầu hỏi: “Tối qua tôi ngủ ở đâu thế?”
Giang Thành Điềm đầu cũng không ngẩng lên: “Phòng anh tôi.”
Hạ Phi: “…”
Hắn quay trở lại ngồi xuống chỗ cũ, diện vô biểu tình, hai tay khoanh lại.
Trong đầu Hạ Phi bây giờ đang dùng phương thức của Mã giáo chủ mà điên cuồng rít gào1. Là tên khốn nào hôm qua đem hắn quẳng vào phòng của Giang thiếu tướng! Chẳng trách tối hôm qua lại mơ thấy Giang thiếu tướng hiện hồn về, dọa hắn muốn tè ra quần, còn có thể thất đức hơn nữa không! Nhớ đến người đứng cạnh mình hôm qua trước lúc bất tỉnh nhân sự, Hạ Phi lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm Giang Thành Điềm.
Giang Thành Điềm ngậm thìa cơm: “Nhìn tôi làm gì?”
Hạ Phi chăm chú nhìn cái miệng đầy cơm của Giang Thành Điềm, yên lặng nhích sang bên cạnh.
“Này, hôm qua có phải cậu đem tôi vào phòng anh cậu không?” Ngữ khí cực kỳ không tốt.
“Tôi…” Giang Thành Điềm mới vừa mở miệng, đã bị anh trai nhà mình ở dưới gầm bàn đá cho một phát, lập tức đổi giọng, “Có vấn đề gì không?”
Hạ Phi đem câu trả lời này xem như là ngầm thừa nhận, tức giận đến hai mắt trợn trắng, nhưng nếu dùng vũ lực tuyệt đối không thắng nổi. Hai mắt đảo loạn một vòng, Hạ Phi vươn tay giật lấy nửa bát cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tinh-te-truc-mong-thu/1317785/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.