“Oanh”mộttiếngvanglớn,cuốicùnghaingườicũnggiằngcođếnmứcbạophát,ÂuDươngHạcvàLâuThànhkhôngphảilầnđầuđánhnhau,kinhnghiệmđầy mình khống chế phạm vi chiến trường, sẽ không ảnh hưởng đến làm người xung quanh ‘chết oan’.
Văn Học Giai nói: “Thật là xin lỗi, bất quá, ta cảm thấy chuyện quan trọng hiện tại, là rời khỏi vòng chiến.”
Đại khái là cảm thấy chạy trốn có điểm tổn hại hình tượng, Văn Học Giai thanh thanh yết hầu, giải thích: “Tuy rằng chạy trốn không phải là chuyện một văn học gia cao thượng nên làm, nhưng gặp được vấn đề cụ thể thì phải cân nhắc, ta là ‘tài nguyên’ xã hội phải được bảo tồn, tự nhiên không thể chết trong trận vật lộn của hai con người dã man này, nhưng nếu ngươi chết ở chỗ này có thể giúp thổ nhưỡng phì nhiêu thêm vài phần, tốt hơn là ngươi lưu lại trên đời lãng phí dịch dinh dưỡng.”
Lý Phúc gật gật đầu, nghiêm túc: “Văn đạo sư, không thể không nói, ta hoàn toàn nhất trí với ý kiến của ngươi, nếu ngươi chết ởchỗnày,cóýnghĩanhiềuhơnngươitồntạirồichorađờimộttậpthivăn rác rưởi.”
Văn Học Giai cười cười, “Cái gì, ngươi cư nhiên dám nói, thi văn ta làm là rác rưởi.”
“Ân, ngươi cảm thấy sao! Đây là chuyện mọi người đều biết, chẳng qua cố kỵ lòng tự trọng của ngươi nên không nói ra thôi.” Lý Phúc hung ác nói.
Văn Học Giai hít một hơi thật sâu, “Ngươi cái tên không tu dưỡng văn học, đồ bại hoại, Phật Tổ sớm muộn cũng sẽ thu ngươi.”
“Trước đó, Tôn Ngộ Không nhất định sẽ đánh chết ngươi, trời biết hắn ghét nhất là bà tám phiền toái nhiều lời như ngươi.” Lý Phúc cắm eo, lót chân, ngẩng cổ nói.
Văn Học Giai trừng lớn đôi mắt nhìn Lý Phúc, Lý Phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tinh-huu-doc-chung/459729/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.