Chương trước
Chương sau
"Niên Niên, không thể......"
Sắc trời vừa sáng, đêm qua vừa bị nữ nhân này đè trên giường bây giờ lại không thành thật dùng tay sờ mó hết thảy mỗi điểm mẫn cảm.
"Không..... Ách, không được!" Thân mình mềm nhuyễn vô lực, tay liều mạng muốn chống đẩy bả vai cô, thật vất vả lắm mới thoát ra được, Tào Thanh Thiển cắn môi ánh mắt nhu nhược cầu xin: "Niên không thể khiến ta mất mặt."
"Vết thương sớm đã lành rồi." Lần nữa nằm ghìm trên người nàng, Lộ Ảnh Niên nhướng mi từ cao nhìn xuống, ngữ khí bá đạo nói: "Tối qua Dì cũng thấy rồi, tay con vẫn rất linh hoạt."
Từ lần trước ở phòng bệnh làm ra tư thế xấu hổ đến mức tận cùng đó, cứ mỗi tối Lộ Ảnh Niên lại không chịu thành thật, thẳng đến khi gần đây thương thế chuyển tốt, Bác sĩ nói phải hoạt động nhiều mới nhanh chóng khoẻ thì Lộ Ảnh Niên lại lấy cái cớ đó làm ra những chuyện khiến Tào Thanh Thiển thực xấu hổ lẫn giận dữ muốn chết.
"Niên....." Ngực kịch liệt phập phồng, áo ngủ trên người sau một phen vận động cổ áo đã hở rộng ra, lộ rõ mảng da thịt trắng nõn, phía dưới đó là ấp ló khe rãnh sâu hút, Tào Thanh Thiển dùng tay ấn hạ bả vai Lộ Ảnh Niên, sợ cô tiếp tục lăn lộn: "Lát nữa Hộ sĩ sẽ tới kiểm tra phòng, Bác sĩ cũng nói hôm nay phải kiểm tra thân thể, Niên....... Niên không thể đối với ta như vậy......"
"Chính là......" Há miệng thở dốc biểu tình có chút do dự, nhưng lúc nhìn đến ánh mắt như lang thú của Lộ Ảnh Niên nàng lập tức dừng lại, thêm một lúc Tào Thanh Thiển lại lần nữa cắn môi: "Được rồi."
Suốt thời gian này ở bệnh viện chiếu cố Lộ Ảnh Niên, không biết vì sao lại nhớ đến tình cảnh trọng sinh mười mấy năm trước, lúc đó chăm sóc hài tử mới mười tuổi, phảng phất như mọi chuyện lại lặp lại một lần nữa, chỉ là một khi Lộ Ảnh Niên khôi phục tinh lực, nàng mới mới phát hiện đó chỉ là ảo giác. Một đứa nhỏ mới mười tuổi tuyệt đối không thể tóm được cơ hội liền hôn mình thậm chí giở trò, đêm đến cũng sẽ không khiến nàng phải thản thốt những thứ thanh âm nhỏ vụn nức nở.
Sau khi bước xuống giường bệnh vẫn không quên đắp chăn cẩn thận cho Lộ Ảnh Niên. Nàng cầm lấy quần áo vào phòng tắm rửa mặt thay đồ, lúc trở ra thì đã thấy người kia nằm chễm trệ gối đầu trên hai cánh tay vẻ mặt vô cùng đắc ý. Tào Thanh Thiển có chút giận dỗi, nhớ cô từng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn thế nào, giờ thì hiện tại bản thân nàng mỗi ngày đều bị khi dễ...
Như đoán được nàng đang nghĩ gì, Lộ Ảnh Niên mặt mài cong tớn cười sáng lạn đến loá mắt, chờ Tào Thanh Thiển bước gần về phía mình mới duỗi tay nắm lấy tay nàng: "Thanh Thiển! Dì phải biết rằng, năm con mười tuổi năm đó kỳ thực đã rất hận không thể cứ như vậy mà đè Dì ở trên giường."
Chẳng qua là lúc đó cô không có đủ năng lực thôi.
Gương mặt thoáng đỏ, mới vừa rồi còn thầm mắng Lộ Ảnh Niên giờ thì trừng nhìn cô không chớp mắt.
Nén cười, ngón tay khẽ vẫy lòng bàn tay nàng phát hoạ ra những đường nét, nhớ tới bản thân mình lúc mười tuổi, lúc nào cũng tìm đúng cơ hội cọ cọ trước ngực Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên ánh mắt cong tớn thực muốn cười ra tiếng, mặc dù là ngữ khí có ôn nhu nhưng khi nói ra vẫn khiến Tào Thanh Thiển hờn dỗi: "Dì không biết năm đó con có bao nhiêu suy tưởng, muốn làm những loại chuyện này với Dì, đáng tiếc là lúc ấy còn quá nhỏ......"
Nói tới đây thì đột nhiên thu bàn tay lại đưa đến trước tầm mắt, nhìn chằm chằm ngón tay mình vài giây sau đó cười đến dị thường tinh quái: "Hơn nữa, con cảm thấy lúc ấy hẳn sẽ không thoả mãn........"
"Lộ Ảnh Niên!" Vương tay không hề cố kỵ cô là bệnh nhân, Tào Thanh Thiển níu trụ lấy vành tai cô: "Niên nói bậy một câu nửa thử xem."
"Được rồi a! Con không nói!" Nhìn nàng quả thực bị mình chọc đến vô thố, Lộ Ảnh Niên cũng không huyên thuyên nữa, lần nữa nắm lấy tay nàng lộ ra nét cười nhu mị: "Nhưng cuối cùng vẫn là, con yêu Dì, thực sự yêu Dì."
Nữ nhân vốn có chút bực dọc lập tức ngượng ngùng, oán trách liếc nàng một cái, bàn tay vốn niết tai cô chuyển thành nhẹ nhàng xoa nắn, ánh mắt lập tức ôn nhu.
Hai người ngọt ngào thêm một lúc, Hộ sĩ cũng đến giờ kiểm tra phòng, Tào Thanh Thiển đem cánh cửa được khoá trái từ tối qua mở ra, Lộ Ảnh Niên vẫn dùng ánh mắt xấu xa nhìn mình, nàng giương lên mày liễu tầm mắt đối diện với cô không chút trốn tránh: "Ta cảm thấy, ta giống như quá sủng Niên rồi."
"Hắc hắc! Bởi vì Tiểu Di thương con nhất." Cười hì hì, đối với sự uy hiếp của Tào Thanh Thiển không chút nào để ý, Lộ Ảnh Niên nghiêng đầu, cố ý kéo dài âm điệu: "Đúng ~ Không ~ Tiểu Di!"
Tìm được đường sống trong khốn cảnh, chướng ngại giữa hai người lúc này triệt để hoàn toàn biến mất, vô luận có là ai, hay cho dù là tâm sinh tạp niệm.
Tào Thanh Thiển không bao giờ để ý đến thận phận giữa hai người, càng không có ý niệm muốn rời xa Lộ Ảnh Niên, còn Lộ Ảnh Niên rốt cuộc cũng thoát khỏi bóng ma tồn tại ngần ấy năm.
Không chút hình tượng liếc mắt dương dương tự đắc, biết cô thích dùng chiêu này tránh đi sự trách phạt của mình, Tào Thanh Thiển khẽ hừ một tiếng: "Ta đi mua cơm sáng, Niên thành thật ở đây, nếu không thì......"
"Nếu không thì phạt ngón tay con đêm tay tuỳ Dì giảo hoạt." Lộ Ảnh Niên không chút do dự lấy cớ.
Gương mặt xinh đẹp lại lần nữa hồng thấu, Tào Thanh Thiển trừng mắt rời khỏi phòng bệnh, trên đường đi, nhớ đến dáng vẻ vô lại của Lộ Ảnh Niên mà nàng bất giác khẽ cười.
Lộ Ảnh Niên vết thương xác thực tốt lên thấy rõ, kỳ thực theo lời bác sĩ thì cô đã sớm có thể xuất viện, nhưng Tào Thanh Thiển sợ sót lại di chứng gì nên ép cô phải tiếp tục ở lại bệnh viện đến khi khỏi hẳn mới thôi.
Hôm nay sau khi kiểm tra, nghe Bác sĩ nói một hồi. Tào Thanh Thiển rốt cuộc gật đầu đồng ý cho Lộ Ảnh Niên xuất viện, nàng bắt đầu tiến hành làm thủ tục.
Nhận được cuộc gọi của Tào Thanh Thiển, Hoắc Phi lập tức láy xe đến bệnh viện, giúp các nàng mang hành lý, đưa hai người trở về nhà.
"Ảnh Niên." Đồ đạc quả cũng không nhiều, sau khi dừng xe mang hành lý lên đầu, Hoắc Phi rời khỏi đó không quên quay đầu nhìn lại Lộ Ảnh Niên, đánh giá cô một lúc, gương mặt lạnh lùng đó không còn sự băng hàn, ông chợt nở ra nụ cười khá tươi: "Cô thực tốt."
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cái mặt thanh lãnh của Huấn luyện viên cười tươi như vậy, Lộ Ảnh Niên mới đầu thực sửng sốt, sau khi nghe ông nói thì khoé môi bất giác nhấp khởi. Bang một tiếng chào theo nghi thức quân đội.
"A......" Lại cười cười vỗ vỗ bả vai cô, Hoắc Phi bước xuống lầu, Lộ Ảnh Niên nhìn theo hắn thở dài một hơi rồi trở về phòng, chậm rãi bước đến phòng ngủ, nhìn nữ nhân đang lấy từng món quần áo trong túi đồ ra cẩn thận cho vào tủ, cô bước đến nhẹ nhàng cọ cằm lên vai nàng, hít thật sâu mùi hương quen thuộc mà thoã mãn nhắm mắt lại.
Được người yêu âu yếm ôm từ phía sau, Tào Thanh Thiển nâng tay sờ nhẹ lên gương mặt nàng vỗ về, nàng cảm thấy lúc này thực mỹ mãn cũng theo cô nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình ngọt ngào.
"Về sau, chúng ta không bao giờ tách ra nữa." Cũng không biết bao lâu, Lộ Ảnh Niên nhẹ giọng cất lời, muốn bao nhiêu kiên định thì có bấy nhiêu.
Nở nụ cười trong vô thức, Tào Thanh Thiển vẫn nhắm nghiềng hai mắt dán sát thân thể vào người phía sau, giống như có thể nghe rõ cả tiếng tim đập, mà chính là hai trái tim hoà chung một nhịp: "Ân."
- ---------------------------
Hai năm sau, cảnh xuân tươi đẹp.
"Hey! Tào mỹ nhân, đã lâu không gặp."
"............"
"Ba Tỉnh Vi tỷ vẫn như xưa nhỉ......" Người liên quan thì không nói lời nào, Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển nhìn mẫu thân vừa rồi còn nhàn nhạt cười chợt lãnh mặt, cô không dấu được thích thú.
Tào Thanh Thiển mặc cô ôm, cười cười rồi cũng không nói gì.
Mới tuần rồi nàng vừa được điều chuyển về E thị đảm nhiệm chức Phó Thị trưởng, còn Tào Cẩn Du, nửa năm trước đã được đề bạt lên chức Bí thư thị uỷ.
Còn Lộ Ảnh Niên thì..... đương nhiên là muốn bay ngay theo vợ, sau khi biết tin liền quấn quýt lấy Lộ Ái Quốc không thôi, nằng nặc đòi chuyển từ đội phụ cận L huyện chạy sang bên này, cũng may trong hai năm này lập công không ít, lý do coi như cũng có cho nên người ngoài cũng không dám nói ra nói vào.
Thừa dịp cuối tuần Tỷ muội Tào gia cùng Lộ Văn hiếm khi có dịp rãnh rỗi, Tiếu Tĩnh Vi cũng nhân lúc ba mẹ trở về liền hội họp ở nhà Tào gia, không khí vô cùng náo nhiệt, khiến người ta vừa cảm thấy vui vẻ lẫn ấm áp.
Quản gia bận rộn nguyên cả buổi sáng chuẩn bị bày biện thức ăn, mọi người quây quần trên bàn ăn giống như một buổi thịnh yến nhỏ, Mộc Vũ cùng Tiếu Tĩnh Vi trong lúc vô tình lộ ra xíu tin hỷ khiến mọi người buông xuống cả bát đũa.
"Hai người muốn sinh hài tử?" Lộ Ảnh Niên nhất thời sửng sốt, gương mặt tinh quái che đầy sự kinh ngạc: "Họ Mộc! Thiệt hay giả vậy?"
Liếc mắt không thèm nhìn, ý tứ quá rõ ràng là Lộ Ảnh Niên đang nói lời vô nghĩa, Mộc Vũ còn chưa kịp nói, Tiếu Chính Thiên đã mở miệng dành trước: "Sinh hài tử! Được lắm, ta có thể lên chức ông nội haha."
"Ngoại công." Tào Cẩn Du nét mặt điềm tĩnh vừa nhấp rượu vừa nói khiến sắc mặt ông như đờ ra, ngay sau đó hiển nhiên quay sang hỏi nữ nhi nhà mình: "Con gái! Con những lúc đó là ở trên hay dưới?"
Vừa vừa dứt, tuy là Tiếu Tĩnh Vi trấn định thế nào cũng có chút khốn quẫn, Triệu Phất Như vội kéo kéo cánh tay chồng mình: "Anh hỏi lung tung cái gì thế!"
"Đây có phải chuyện linh tinh đâu chứ." Lão nhân ngoài ngũ tuần cứ giống như Lão Ngoan đồng: "Tôi phải là Gia gia, mới không phải Ngoại công."
"Gia gia cùng Ngoại công cũng như nhau thôi, anh thật là......" Thiệt hết cách với lão công nhà mình, Triệu Phất Như chịu không nổi lấy tay vuốt trán.
"Đúng là giống, Tào mỹ nhân, cô xem trước sau gì vẫn còn đứa cháu khác, đừng giành với tôi chứ!"
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
"Nói như vậy....." Một lát sau, Lộ Văn nhăn mi quay đầu nhìn về phía Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển, vẻ mặt có chút rối rắm, lại không nói lời nào.
Ông biết khoa học kỹ thuật hiện đại đã đặt đến cảnh giới cao nhất, hai nữ nhân vẫn có thể có chung hài tử, liền tính là không thân sinh thì thu dưỡng vẫn được coi là hài tử. Nhưng....... đứa nhỏ của Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển, nên gọi ông với Cẩn Du là gì đây?
Gia gia, Bà nội? Ngoại công, Bà ngoại? Dì Dượng....."
Giống như sự nghi hoặc của ông, một loạt xưng hô chợt hiện lên, cơ hồ mọi người đều lộ ra biểu tình thế này: 囧囧囧......
Ho nhẹ một tiếng nâng lên chiếc ly nhấp thêm một ngụm rượu vang đỏ, Tào Cẩn Du vẻ mặt đạm nhiên: "Tóm lại, hài tử của Tiểu Vũ, phải gọi tôi là Bà nội."
"Cô!" Tiếu Chính Thiên vừa rồi còn 囧 lập tức vực dậy tinh thần, vén tay áo lên cãi đôi co với Tào Cẩn Du, Triệu Phất Như vội níu tay ông lại, nhưng hoả chiến đã khởi, nhất thời làm sao dập tắt cho được.
Bàn cơm trở nên náo loạn, trưởng bối hai nhà đều phản ứng rất kịch liệt, Lộ Ảnh Niên chớp mắt nhìn Tào Thanh Thiển, kéo tay nàng lén lút bước ra ngoài, dạo bước trên thảm cỏ.
"Niên Niên, Hài tử......" Tào Thanh Thiển vẫn chưa vơi sự rối rắm khẽ cau mày cắn cắn môi, đang muốn nói gì, Lộ Ảnh Niên đã cúi người hôn lên môi nàng, tận lực hôn thực sâu, sau đó ngẩng đầu lên dương dương tự đắc: "Lấy chồng phải theo chồng, con của chúng ta, đương nhiên phải gọi ba mẹ là Gia gia Nãi nãi* chứ!"
*Nãi Nãi: Bà nội.
"Niên......" Gương mặt vựng khởi xuân hồng, cũng không biết là do vừa rồi hôn quá mức kịch liệt hay là vì những lời này khiến cho xấu hổ, Tào Thanh Thiển trắng mắt liếc nhìn cô, Lộ Ảnh Niên lúc này nhìn thấy quản gia từ cổng lớn tiến vào bên trong, trên tay còn cầm theo chiếc máy ảnh, chắc là muốn lưu lại tấm ảnh làm kỹ niệm đây.
Con ngươi đen bóng lay chuyển, nhớ tới gì đó liền ôm Tào Thanh Thiển từ phía sau, Lộ Ảnh Niên hướng Lương Di hô réo: "Lương Di, giúp con chụp một tấm!"
"Niên Niên~~~" Không kịp phòng vệ bị cô ôm vào lòng, Tào Thanh Thiển theo bản năng ngó sang hướng nhìn của Lộ Ảnh Niên. Ánh đèn flash chợt loé, lưu lại cảnh tượng ngay trước mắt.
Về sau, khung ảnh trên bàn làm việc của Tào Thanh Thiển lại nhiều thêm một chút.
Hai bức ảnh một trên một dưới, vẫn là bầu trời trong xanh, vẫn là thảm cỏ xanh biếc, thiếu nữ mười tám tuổi ôm hài tử nhìn về phía trước tươi cười rất vui vẻ cùng gương mặt phiếm đỏ một nữ nhân thành thục bị nữ hài phía sau ủng trụ trong ngực......
Năm tháng bình lặng, hiện thế an ổn.....
- -----------------------------
Ngã ngã: Cuối cùng cũng hoàn chính văn ^^!
Kỳ thực ban đầu vốn tính là....... Tiểu Di công, Ảnh Niên mới chịu*..... nhưng xoay tới xoay lui lại thành ra như vầy. Nếu vậy thì tính cách của hai người sẽ hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa..... ta cảm thấy viết như vậy các sẽ nói ta bị các ngươi uy hiếp phán kháng nói mới viết văn đã lối chủ thụ! Ta sẽ không cho các ngươi có cơ hội.
*Chịu: là thụ (e hèm.)
Sao! Không có phiên ngoại của Tiểu Vũ cùng Tiếu tỷ tỷ đâu nha, ta đã nói hai người họ thik ăn chay mà. Và sau đó là một vài phần thưởng nho nhỏ bù lại hihihi!
Mỗ Vu: Vậy là hoàn rồi nhe mọi người. ☺️☺️☺️ Còn phần Mỗ thik nhất đang ở phía sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.