"Niên Niên, không thể......"
Sắc trời vừa sáng, đêm qua vừa bị nữ nhân này đè trên giường bây giờ lại không thành thật dùng tay sờ mó hết thảy mỗi điểm mẫn cảm.
"Không..... Ách, không được!" Thân mình mềm nhuyễn vô lực, tay liều mạng muốn chống đẩy bả vai cô, thật vất vả lắm mới thoát ra được, Tào Thanh Thiển cắn môi ánh mắt nhu nhược cầu xin: "Niên không thể khiến ta mất mặt."
"Vết thương sớm đã lành rồi." Lần nữa nằm ghìm trên người nàng, Lộ Ảnh Niên nhướng mi từ cao nhìn xuống, ngữ khí bá đạo nói: "Tối qua Dì cũng thấy rồi, tay con vẫn rất linh hoạt."
Từ lần trước ở phòng bệnh làm ra tư thế xấu hổ đến mức tận cùng đó, cứ mỗi tối Lộ Ảnh Niên lại không chịu thành thật, thẳng đến khi gần đây thương thế chuyển tốt, Bác sĩ nói phải hoạt động nhiều mới nhanh chóng khoẻ thì Lộ Ảnh Niên lại lấy cái cớ đó làm ra những chuyện khiến Tào Thanh Thiển thực xấu hổ lẫn giận dữ muốn chết.
"Niên....." Ngực kịch liệt phập phồng, áo ngủ trên người sau một phen vận động cổ áo đã hở rộng ra, lộ rõ mảng da thịt trắng nõn, phía dưới đó là ấp ló khe rãnh sâu hút, Tào Thanh Thiển dùng tay ấn hạ bả vai Lộ Ảnh Niên, sợ cô tiếp tục lăn lộn: "Lát nữa Hộ sĩ sẽ tới kiểm tra phòng, Bác sĩ cũng nói hôm nay phải kiểm tra thân thể, Niên....... Niên không thể đối với ta như vậy......"
"Chính là......" Há miệng thở dốc biểu tình có chút do dự, nhưng lúc nhìn đến ánh mắt như lang thú của Lộ Ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tieu-di-duong-thanh-ky/1249445/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.