Gương mặt tái nhợt hiện rõ dưới ánh đèn mờ, Ngôn Lặc Ninh được Phương Ngưng Yên đỡ dậy, ngơ ngẩng nhìn một đống hoang tàn ngay trước mắt, thân thể vô lực như muốn ngã quỵ, cô phác tay Phương Ngưng Yên hòng muốn tiến thẳng vào trong cho đến khi nhân viên cứu hộ ngăn lại mới chịu dừng bước, thế nhưng lại giống như phát điên: "Tôi muốn vào trong."
"Tiểu thư! Xin đừng quấy rầy công tác cứu hộ của chúng tôi." Nhân viên mang nón bảo hộ nhíu mày ngăn cản: "Mời lui lại phía sau vạch an toàn."
"Lạc Ninh." Ba bước đi về phía cô, lần nữa đỡ lấy thân thể lung lay sắp đỗ, Phương Ngưng Yên lo lắng ôm lấy cô lùi lại phía sau.
Nơi xa tiếp tục truyền đến tiếng xe ô tô kéo lại gần, rất nhanh dừng ở khu vực an toàn lân cận khách sạn, vài người bước xuống xe. Ngôn Lặc Ninh nhận ra được họ là ai, kể cả Phương Ngưng Yên cũng vậy.
Hiện tại là Oh, cả khách sạng như được ngọn lửa dữ dội khiến cho bừng sáng, nhân viên công tác cứu hộ tích cực tìm tòi trong đống đỗ nát không dám ngưng nghỉ, từng mảng đá to dần ném sang một bên.
Tào Cẩn Du sau khi bước xuống xe, ngưng mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt mình mà như muốn ngất đi, Lộ Văn vẫn luôn theo sau bước chân bà liền nhanh chóng níu trụ lấy bà, nhưng ông cũng gần như run rẩy không chịu được. Lộ Ái Quốc cùng Tào Trà nhanh chóng bước ra xe, hai vị lão nhân sống ngần mấy chục năm sắc mặt vẫn bình đạm như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tieu-di-duong-thanh-ky/1249441/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.