Nam nhân trước mắt tư thế thẳng tắp vô cùng nghiêm túc đôi tay chắp sau lưng. Trên người là bộ quân phục càng tôn thêm vài phần chính trực.
Rõ là vậy nhưng Lộ Ảnh Niên vừa vào văn phòng nhìn thấy hắn liền lập tức tươi cười sau đó lại bĩu môi xoay người ngồi xuống ghế: "Huấn luyện viên! Gọi tôi đến đây có việc?"
Nhiều năm vậy rồi, người được Lộ Ảnh Niên gọi Huấn luyện viên chỉ có hai người. Một là người đứng ra huấn luyện lúc nàng ở bộ đội đặc chủng, hai là nam nhân nhìn không ra tuổi tác trước mắt này. Lúc cô còn nhỏ, mỗi kỳ nghỉ đều sẽ đến chỗ của gia gia đối mặt với hắn - Hoắc Phi.
Lạnh lùng quét mắt liếc cô, Hoắc Phi bản mặt than hông khác gì Mộc Vũ trước đó. Thần sắc ngưng trệ nhưng khoé miệng vẫn câu gợi độ cung, thân thể lắc lư tựa vào lưng ghế: "Không phải đã làm sai chuyện rồi a?"
Mười bốn tuổi gặp Mộc Vũ, lúc đó là nhân cách thứ hai, từ lúc bắt đầu đã luôn là bộ dáng lãnh đạm, chỉ có khi đứng trước mặt mình mở nở ra nụ cười sáng lạn hoặc vài biểu cảm hài hước, còn người trước mắt này thì lúc nào cũng vậy.
Giờ nhớ lại, trừ bỏ thiên tính của nhân cách thứ hai, chắc có lẽ Mộc Vũ cũng bị Hoắc Phi ảnh hưởng không ít.
Giơ môi, ánh mắt sắc bén mở lớn chăm chú dừng trên người Lộ Ảnh Niên. Hoắc Phi nhướng mày không trả lời cô mà đưa đến một sắp văn kiện.
Thu liễm nét mặt lười nhác lộ ra phong thái đứng đắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tieu-di-duong-thanh-ky/1249410/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.