Bang một tiếng, bàng tay vỗ vào sau ót, Mộc Vũ ngồi đối diện, nhìn tiểu gia hoả dần hồi phục lại tinh thần, hơi nhướn mày: "Lại phát ngốc."
Gãi gãi đầu, sớm đã thành thói quen bị Mộc Vũ đối đãi như vậy, Lộ Ảnh Niên lúc này có chút ngượng ngùng: "Vài ngày rồi không có về nhà......"
Bị Gia gia điều từ bộ đội đặc chủng trở về quân khu ở E thị, không có nghĩa là cô có thể tuỳ thời làm bậy mà ngây ngốc ngồi lì ở nhà chỉ biết Canh chừng Tào Thanh Thiển.
Tối hôm đó lúc tiễn Lộ Võ lên máy bay, vốn dĩ muốn cùng Tào Thanh Thiển nói lời âu yếm một phen, miễn cho nàng cứ miên man suy nghĩ không có cảm giác an toàn, chưa từng nghĩ đến việc Gia gia đột nhiên gọi điện thoại huấn đốn* mình một phen, ngày hôm sau liền lập tức ngoan ngoãn trở lại quân khu.
*Huấn đốn: QT nguyên đấy. Giáo huấn - chỉnh đốn.
Nghĩ đến trước khi rời đi nhìn thấy ánh mắt Tào Thanh Thiển vừa có chút không nỡ lại có chút buồn cười nhìn mình, Lộ Ảnh Niên mâu quang chớp chớp, chi cằm bắt đầu ngây ngẩn.
Bốn năm tham gia huấn luyện, mọi biểu tình mặc dù nhỏ nhất hiện lên trên mặt Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ cũng nhìn không thiếu thứ gì, rất là bất đắc dĩ, nhớ lại tin tức vừa mới được đưa đến, thở dài..... Không biết có mang đến đả kích cho cậu ấy không nữa.
Si ngốc một hồi, trên tay cầm lấy di động gần cả nửa ngày vẫn không có ý định gọi điện quấy rầy Tào Thanh Thiển đang làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tieu-di-duong-thanh-ky/1249349/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.