Chương trước
Chương sau
Không ai có thể xem nhẹ áp lực lạnh lẽo trong văn phòng, đối với không khí khẩn trương bên trong tập đoàn Khương thị mấy ngày hôm nay, người ngoài đều cho rằng là có quan hệ đến việc Lý thị cướp đi mảnh đất ở khu nội thành cũ. Nhưng mà rốt cuộc có quan hệ hay không, chỉ có những nhân viên bên trong mới biết được.

Tần Tiểu Vũ là một trong những thư ký trong văn phòng của tổng tài Khương thị, tổng tài tổng cộng có tám thư ký, số lượng này tuyệt đối không phải là ít, nam nữ đều có. Mà thêm vào đó, tổng tài của bọn họ tuổi tác không lớn, cho nên phần lớn thư kỳ đều sấp sỉ hoặc hơn tuổi hắn.

Nhưng mà tuổi trẻ lại có thể ngồi lên vị trí kia thật sự không nhiều lắm.

Tần Tiểu Vũ là xuất chúng nhất trong đám thư ký, mà cũng là người trẻ tuổi nhất. Tần Tiểu Vũ vừa trẻ trung, hơn nữa cũng xinh đẹp, một đôi chân thon dài, dáng người rất đẹp, trong đám thư ký thì cô chắc chắn là người sáng giá nhất.

Nhưng mà đối với sếp trực tiếp của cô, cũng chính là vị Khương tiên sinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn kia, cô không hiểu rõ cho lắm.

Nói đến Khương Hàn, phản ứng đầu tiên của phần lớn mọi người là, thiên tài nha, quả thật từ nhỏ đến lớn đều xuất chúng như thế, mà trong mắt Tần Tiểu Vũ, Khương Hàn xuất chúng không chỉ ở đầu óc, mà còn có bộ dạng, tuyệt đối là tướng mạo rất được.

Nhưng rõ ràng có điều kiện như vậy, Khương Hàn không có làm chuyện gì khác thường, tuy rằng cũng nghe đồn này nọ, nhưng chỉ là tin đồn nhỏ nhặt, cho dù có chơi đùa, người ta cũng là có khả năng để chơi đùa, so với một vài vị công tử vô cùng khó trêu chọc tốt hơn nhiều.

Bởi vì vậy, từng có một đoạn thời gian dài, Tần Tiểu Vũ có ảo tưởng với Khương Hàn.

Cho đến gần đây xem tin tức, mộng đẹp của cô mới hoàn toàn tan vỡ.

Người con gái được ví như là chim sẻ kỳ thật bộ dáng nhìn rất được, nhìn thấy cũng rất thoải mái, cảm giác đó là một người con gái tốt, cũng khó trách Khương Hàn sẽ thích, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn ngủi đi đến hôn nhân.

Tuy rằng rất tiếc nuối nhưng cũng xem như là một việc vui. Nhưng gần đây Khương tổng lại biểu hiện cực kỳ khác thường.

Rõ ràng là có chuyện vui, nhưng nhóm thư ký đều không có cảm giác được, lại cảm thấy cỗ áp suất thấp rõ ràng bức bách làm kẻ khác run sợ trong lòng.

Chẳng lẽ là áp lực gia đình? Dù sao cô dâu cũng xuất thân bình thường, hay là cãi nhau với vợ tương lai? Cũng không giống lắm, trước hôn nhân mà cãi nhau không phải là điều tốt đẹp, huống chi sắc mặt Khương Hàn tuy khó coi nhưng ăn cơm vẫn ăn, tặng hoa, mua nhẫn, thậm chí là áo cưới đều không một phút lơ là.

Lại nói tiếp thật đúng là nhìn không ra.

“Này, tiểu Vũ, đem văn kiện này giao cho tổng tài! Mau!”

Chị Trương cầm văn kiện trong tay chọc chọc tiểu Vũ, nói.

Tần Tiểu Vũ đang lâm vào trầm tư, có chút kinh ngạc quay đầu lại, trừng mắt thật to chỉ vào mình nói:

“Lại là em?”

Mấy ngày nay cơ hồ đều là cô phải làm chim đầu đàn, cho dù da mặt nàng có dày đến đâu, cũng sắp bị khí lạnh của Khương tổng đông cứng.

“Tiểu Vũ, em cũng biết nhóm thư ký chúng ta chỉ có em là người được coi trọng nhất, em không biết mấy ngày nay lúc chị đi đưa văn kiện đều bị mắng xối xả…” Chị Trương vẻ mặt đau khổ nói:

“Còn có tiểu Ngô cũng thế, em xem cậu ấy là nam, bị Khương tổng mắng đến xanh cả mặt mày, chị nghĩ đổi lại là tiểu Thương nhỏ hơn vài tuổi, nói không chừng đã khóc bù lu bù loa rồi…”

Tần Tiểu Vũ khóe miệng cứng ngắc cười khan vài tiếng.

“Em cũng bị mắng không ít!” Ngoài miệng còn không tự giác nói.

Lại nghe chị Trương nói:

“Em còn trẻ, cần phải rèn luyện, bị mắng nhiều xem như đề kháng với áp lực.”

Nói vậy đã đem văn kiện đặt trên bàn Tần Tiểu Vũ, trở về văn phòng của mình.

Đứng trước cửa văn phòng tổng tài, Tần Tiểu Vũ nuốt môt ngụm nước bọt, do dự đưa tay gõ gõ cửa, rồi sau đó liền đẩy cửa đi vào.

Tuy rằng nói không khí chỉ là do tâm lý cảm thụ, nhưng trong nháy mắt khi cửa mở ra, Tần Tiểu Vũ vẫn cảm thấy một đợt khí lạnh ập vào mặt.

Khương Hàn ngồi sau bàn vùi đầu xem văn kiện, giống như không nghe thấy tiếng gõ cửa của cô.

Tần Tiểu Vũ lại nuốt ngụm nước bọt nữa, lúc cô vừa muốn mở miệng lại nghe tiếng ‘ong ong’ rung động. Cô nhìn thấy Khương tổng vội vàng tìm kiếm di động từ trong đống văn kiện, làm như là có chuyện rất quan trọng, đem đống văn kiện làm cho lộn xộn cả lên, đây không phải là tác phong của Khương tổng.

Rốt cuộc tìm được di động, Khương Hàn nhìn thấy nội dung tin nhắn, trên mặt lộ ra vài phần hòa hoãn.

Trên thực tế từ bữa cơm đó về sau, quan hệ của Khương Hàn và Khang Đồng Thành dịu đi rất nhiều, tuy rằng không phải thường xuyên nhưng vẫn ngẫu nhiên gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho nhau.

Khang Đồng Thành ngẫu nhiên nhắn tin kể về một vài việc vặt lúc làm gia sư, tuy rằng không phải nội dung gì quá thú vị, cũng có thể làm cho tâm tình Khương Hàn trở nên khoan khoái rất nhiều.

Hôm nay, nội dung rất đơn giản, đó là đứa nhỏ mà cậu dạy thêm muốn cậu làm ca ca của nó, sau đó lại nói muốn cậu làm chú, nếu không được lại thành ba nuôi.

Ngôn ngữ không tính là hài hước, lại chỉ là kể chuyện, nhưng Khương Hàn chỉ cần nghĩ đến biểu tình của Khang Đồng Thành khi nghe mấy loại xưng hô kia, liền có chút buồn cười.

“Vì sao nó lại làm như vậy?” Ngón tay Khương Hàn bấm bàn phím, khóe miệng tươi cười càng rõ ràng.

Mà làm cho người ngoài cuộc như Tần Tiểu Vũ nhìn thấy Khương tổng biểu hiện như vậy, trong lòng đoán già đoán non, xem ra tổng tài cùng với vợ tương lai cãi nhau, hiện tại hẳn là đã giải hòa.

Nghĩ thế, Tần Tiểu Vũ thật sâu hít vào.

“Tần Tiểu Vũ.” Ngay lúc Tần Tiểu Vũ thở ra, Khương Hàn bỗng nhiên nói một câu, làm cho Tần Tiểu Vũ mới thở được nửa hơi suýt nữa nghẹn.

“Khụ khụ khụ, đúng vậy, Khương tổng.” Tần Tiểu Vũ ho khan vài tiếng mới trở lại bình thường, nói.

“Cô có việc gì không?” Khương Hàn hỏi.

“A, văn kiện này cho anh.” Tần Tiểu Vũ lúc này mới đưa văn kiện tới trước mặt Khương Hàn.

Khương Hàn gật đầu.

Tần Tiểu Vũ nguyên bản muốn ra ngoài, nhưng không biết lấy gan ở đâu ra liền xoay người nói với Khương Hàn:

“Khương tổng, muốn dỗ dành bạn gái, phải nhiệt tình mới tốt.”

Khương Hàn sửng sốt, sau đó cười cười, gật đầu:

“Cảm ơn.”

Sau khi Tần Tiểu Vũ đi ra ngoài tự đánh mình một quyền, cô đúng là không cần công việc nữa, vạn nhất không cẩn thận đụng đến điểm bùng nổ, nghĩ vậy Tần Tiểu Vũ ra một thân mồ hôi lạnh.

Nhưng mà kỳ thật Khương Hàn rất dễ ở chung, người bên ngoài ai cũng đều nói Khương Hàn luôn là một thanh niên khiêm tốn lại thật thà. Tuy rằng người bên trong đều biết Khương tổng chính là một người lạnh lùng âm hiểm, bất quá đối với người khác không tồi!

14 tháng 7, hôm nay Khang Đồng Thành xin nghỉ dạy thêm một ngày để theo Khang Đồng Hân đi thử áo cưới.

Trong lòng không muốn nhưng Khương Hàn đã lừa Khang Đồng Hân nói là đi bàn hợp đồng, mà để một người phụ nữ tự mình đi thử áo cưới, hiển nhiên rất khổ sở.

Bắt chuyến xe bus, Khang Đồng Thành đi đến tiệm áo cưới theo như lời Khang Đồng Hân.

Cho tới khi đến nơi cậu mới phát hiện cậu nghĩ sai, Khang Đồng Hân cũng không chỉ có cậu và Khương Hàn, cô còn có bạn bè, bất kể là bạn đồng nghiệp hay là bạn học, tình bạn của nữ so với nam kỳ diệu hơn nhiều.

Tiến vào tiệm áo cưới, Khang Đồng Thành cũng không nhìn thấy Khang Đồng Hân, chỉ nhìn thấy vài cô gái đang thảo luận về áo cưới trong tiệm.

Một tiệm áo cưới rất nổi tiếng, tên tiếng Pháp, Khang Đồng Thành nhìn không hiểu, nhưng nhìn đến chiếc áo cưới tinh mỹ, chỉ biết là giá cả xa xỉ.

“Tiểu Hân thật sự may mắn, người như Khương Hàn cũng không biết cô ấy làm thế nào được người ta xem trọng.” Nữ 1 nói.

“Tiểu Hân xinh đẹp như vậy, nói không chừng là Khương Hàn theo đuổi cô ấy trước?” Nữ 2 vẻ mặt hâm mộ vuốt ve sa mỏng trên áo cưới.

“Xinh đẹp? Đối với người như Khương Hàn thì có ai mà chưa từng thấy qua, tiểu Hân của chúng ta phỏng chừng trong mắt hắn cũng chỉ là tiêu chuẩn bậc trung, tôi nghĩ chủ yếu là do tiểu Hân tính cách tốt, mấy người không biết sao? Những người đàn ông thành đạt đều thích những cô gái dịu dàng nữ tính.” Nữ 3 vẻ mặt ‘tôi là chính xác’.

Cô ta nói xác thật có vài phần đạo lý, dĩ nhiên được hai cô gái khác đồng ý.

Mà lúc này nữ 1 nhìn thấy Khang Đồng Thành đứng ở cửa, có chút kinh ngạc, nói:

“Cậu là em của tiểu Hân phải không?”

“Vâng.” Khang Đồng Thành gật đầu.

“Bộ dáng rất giống, chị cũng chỉ nghe tiểu Hân nói, là lần đầu tiên gặp được người thật, nghe nói trước đây em trải qua một cơn bệnh sinh tử, hiện tại đã khỏe nhiều hơn chưa?” Nữ 2 quan tâm hỏi.

“Tốt hơn nhiều rồi. Chị của em đang thử áo ạ?” Khang Đồng Thành hỏi.

“Đúng vậy, cũng lâu rồi, hẳn là sắp ra.”

Vẻ mặt nữ 1 chờ mong nói:

“Lại nói áo cưới đắt tiền thế này, cả đời tôi chắc cũng không được mặc.”

“Vậy cậu thừa dịp này cũng thử xem?” Nữ 3 khuyến khích, nói, trong mắt tràn đầy trông mong.

Mà ngay lúc mấy cô gái ríu rít, phòng thay đồ rốt cuộc mở ra, Khang Đồng Thành cũng không biết vì sao liền hít sâu một hơi, trái tim không khỏi đập nhanh hơn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.