Giao thừa ngày hôm đó, Khang Đồng Hân rốt cuộc được nghỉ, sáng sớm cô ra ngoài mua đồ ăn trở về.
– “Tiểu Thành? Còn chưa dậy sao?”
Đứng ở cửa đem đồ ăn đặt xuống chân, Khang Đồng Hân lấy chìa khóa mở cửa, vừa định xoay người, một đôi tay đã đến gần đem đồ ăn nhấc lên.
– “Hàn? Sao anh lại đến đây?” Khang Đồng Hân đầu tiên là kinh ngạc, lúc nhìn rõ người đến, lập tức tươi cười.
– “Đến cùng hai người mừng năm mới, không chào đón sao?” Khương Hàn dịu dàng tươi cười, nói:
– “Tiểu Thành còn chưa tỉnh? Thật sự là con mèo lười!” Bởi vì cúi đầu xách đồ ăn, biểu tình cưng chiều trên mặt Khương Hàn không có rơi vào mắt của Khang Đồng Hân.
Cho dù đối với việc Khương Hàn và em trai mình đột nhiên thân thiện với nhau có chút kinh ngạc, nhưng hiện tại thân thiện mới tốt, nếu không giáp mặt cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Khang Đồng Hân vừa đẩy cửa ra, vừa nói:
– “Mấy ngày nay thời tiết lạnh hơn, em ấy càng lười hơn! Đồ ăn đặt trong phòng bếp là được rồi. Tiểu Thành… Nên dậy rồi nha!” Khang Đồng Hân gõ cửa phòng Khang Đồng Thành, hô.
Khương Hàn buông đồ ăn xuống liền đi đến bên người Khang Đồng Hân, cũng đưa tay gõ cửa.
– “Tiểu Thành, nên rời giường!” Tiếng nói của Khương Hàn trầm thấp, cũng rất dịu dàng, khiến cho Khang Đồng Hân ở bên cạnh cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
Khang Đồng Thành từ lúc nghe Khang Đồng Hân kêu cửa cũng đã tỉnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thuy-mo/3258670/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.