Tiêu Minh Sở từ nhỏ có một giấc mộng. Trong mộng hắn thường xuyên cùng một người cãi nhau. Hai người tranh cãi thật dữ dội, không ai nhường ai. 
"Giống như ngươi vậy, sợ trước lo sau, người ta cái gì nên hủy thì đã hủy, cái gì nên giấu thì cũng giấu mất tăm, chứng cứ nào còn để lại cho chúng ta. Chúng ta nên nắm chặt thời gian tốc chiến tốc thắng, đừng để cho bọn họ đem chứng cứ hủy diệt......" 
Tiêu Minh Sở nghe được giọng mình rất cấp bách. 
"Minh Sở, chúng ta không thể làm như vậy." 
Tiêu Minh Sở thấy không rõ diện mạo người kia, chỉ có thể nghe được giọng hắn không nhanh không chậm. 
"Chứng cứ trên tay chúng ta còn chưa đầy đủ, nếu rút dây động rừng làm đối phương có chuẩn bị, vậy thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ." 
"Ta nói nhiều như vậy, ngươi một câu cũng nghe không vào có phải hay không?" 
Tiêu Minh Sở có chút tức muốn hộc máu, dứt khoát nói. 
"Được, ngươi không đi, ta tự mình đi." 
Tiêu Minh Sở nói một hơi liền đi trước, tính cùng đối phương đường ai nấy đi. 
"Minh Sở, đừng đi." 
Người nọ vội vàng đuổi theo. 
"Nghe ta nói, làm như vậy thật sự không thích hợp, Minh Sở......" 
Tiêu Minh Sở là người tùy hứng, ở nhà hắn là người nhỏ nhất. Từ nhỏ được hai vị phụ thân và bốn vị tổ phụ xem như tâm can bảo bối. Ai cũng cưng chiều hắn, xem hắn là hòn ngọc quý trên tay, chỉ cần hắn đưa ra yêu cầu thì không có không được thỏa mãn. <HunhHn786> 
Dù vậy Tiêu Minh Sở cũng không phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thuoc-ve-hoang-hau/1333907/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.