Tiêu Minh Xuyên vừa vào cửa liền vội vã mà đem Tiêu Duệ lôi đi, Tiêu Lĩnh không rõ là chuyện gì xảy ra, kéo ống tay áo Cố Du hỏi:
"Cha, phụ hoàng làm sao vậy? Muốn cùng Hoàng tổ phụ nói nhỏ sao?"
Cố Du cười gật đầu nói:
"Cha cũng muốn cùng tổ phụ nói nhỏ, Lĩnh Nhi mang theo Hành Hành cùng Thanh Loan đi chơi được không?"
"Dạ được, con không quấy rầy cha nói chuyện."
Tiêu Lĩnh ngoan ngoãn đáp ứng, một tay nắm Tiêu Ý Hành một tay nắm Thanh Loan đi.
Cố Du đỡ eo đến ngồi xuống bên cạnh Cố An Chi, nhẹ giọng nói:
"Bá phụ đừng nóng giận, có lẽ phụ hoàng không phải có ý như ngài nghĩ đâu."
Cố Du sớm đã biết Tiêu Minh Sở thích Cố Tương nên cũng vui mừng, nhưng Tiêu Minh Xuyên lại không phải nghĩ như vậy, thậm chí không cho Cố Du nhúng tay vào.
"Có thể là ý gì? Còn không phải là lo lắng cho Tiêu Thù sao?"
Không phải Cố An Chi chưa từng có ý tưởng về việc lấy lại Nam Dương, nhưng dù có cũng sẽ không dùng biện pháp như vậy. Nếu Tiêu Thù thực sự có dị tâm, tìm người sinh thêm mấy đứa con trai có cái gì khó, dù cưới Tiêu Minh Sở về cũng lợi ích gì.
Cố Du nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói:
"Không nhất định như vậy, phụ hoàng cũng có khả năng là lo lắng cho bá phụ cùng Cố gia."
"Du Nhi, con tin như vậy sao?"
Cố An Chi giơ tay xoa xoa trán, cảm giác có chút mệt mỏi.
"Con đương nhiên tin."
Cố Du gật đầu, thần sắc cực kỳ nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thuoc-ve-hoang-hau/1333887/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.