Lục gia cũng có một khu trạch viện ở Kinh Thành. Bên trong ngoài bốn tòa viện tử, còn có một tiểu hoa viên yên tĩnh, quy mô càng lớn hơn Hứa phủ. Tất cả đồ vật cũng đầy đủ, nếu Lục Đình Tuyên muốn chuyển qua, chỉ cần cho người quét dọn thu xếp phòng một chút là có thể lập tức dời qua, cực kỳ thuận tiện. Nhưng lúc trước Lục phụ nghĩ Lục Đình Tuyên lẻ loi một mình, lại đang độ tuổi nhiệt huyết xốc nổi, sợ chàng sống một mình sẽ không học hành đàng hoàng, bỏ bê việc học, lúc này mới dặn chàng đến Hứa phủ ở lại, cũng là muốn Hứa Chính Thanh giám sát việc học của chàng. Biết chàng muốn dọn đi là vì lí do này, Hứa Minh Thành mới yên lòng. "Đệ khách khí quá rồi. Đây là chuyện lớn gì mà làm cho đệ rời khỏi nhà chúng ta?" Hắn vừa cười vừa nói: "Với lại, chẳng lẽ đệ không biết, ở trong lòng phụ thân và mẫu thân ta, đệ chính là người trong nhà? Nếu chỉ vì chuyện này thì đệ yên tâm đi, không ai dám lén lút bàn tán sau lưng nữa. Nếu có, ta sẽ lập tức đuổi hắn ra khỏi phủ." Đương nhiên, đây chỉ là một cái cớ của Lục Đình Tuyên mà thôi. Thật ra, chàng vẫn muốn rời khỏi cái nơi đau lòng này, không muốn thường xuyên nhìn thấy Hứa Tú Ninh. Mặc dù kiếp trước nàng từ bỏ hôn ước với chàng để gả cho Lăng Hằng, nhưng trong lòng chàng kỳ thật vẫn chưa thể quên được nàng. Cho nên, sau khi biết nàng phát bệnh mà chết ở Lăng phủ, hai nhà Thẩm Hứa gặp tai học ngập đầu, chàng mới quyết tâm leo lên vị trí cao, nhằm điều tra tất cả chân tướng, khiến người hại nàng không được chết tử tế. Thật ra chàng vốn là người không cảm thấy hứng thú với con đường làm quan, không màng danh lợi, định rõ chí hướng. Đang muốn tìm cái cớ khác, lại nghe thấy giọng nói có chút vội vàng của Hứa Tú Ninh: "Đại ca muội nói rất đúng?! Lục ca ca! Huynh chính là người nhà của chúng ta, sao có thể dọn đi đâu chứ? Lục ca ca, huynh đừng dọn đi nữa, có được không?" Tiếng nói của Hứa Tú Ninh vốn mềm mại nhu mì, đặc biệt là nói xong câu cuối cùng lại mang theo ý cầu xin nên càng thêm nũng nịu. Giống như có một chú mèo con lông xù duỗi móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng cào vào tim Lục Đình Tuyên một cái, khiến trái tim chàng run rẩy, tay phải đặt lên bàn cũng khẽ nắm lại. Vậy mà chàng không nhịn được muốn nhìn nàng, nhưng rốt cuộc vẫn kiềm chế được. Nàng là người biết nũng nịu, hễ nàng làm sai chuyện, là sẽ tới kéo ống tay áo của chàng, lắc lư qua lại. Sau đó ngẩng đầu nhìn chàng với đôi mắt hạnh rưng rưng, nhõng nhẽo kêu Lục ca ca. Đáng xấu hổ là, mỗi lần nàng làm như vậy, dù trong lòng chàng có tức giận đến cỡ nào thì cũng tan thành mây khói. Căn bản không thể thực sự tức giận với nàng. Cho dù sau này nàng hủy hôn với chàng, gả cho Lăng Hằng, thậm chí chàng còn nghĩ, chỉ cần nàng trở về tìm chàng, gọi chàng một tiếng Lục ca ca, nói muội sai rồi, chàng chỉ sợ bản thân sẽ lập tức tha thứ cho nàng... Ở trước mặt nàng, chàng chính là người không có cốt khí như vậy đó! Nhưng sống lại lần nữa, chàng vẫn muốn bản thân có một chút cốt khí ở trước mặt nàng. Chàng cố gắng dằn lòng, không nhìn Hứa Tú Ninh một cái. Đôi môi mỏng xinh đẹp hơi mím, không đón lời nàng. Hứa Tú Oánh cũng lo Lục Đình Tuyên sẽ rời khỏi Hứa phủ thật. Mặc dù hiện giờ chàng là vị hôn phu trên danh nghĩa của Hứa Tú Ninh, nhưng chỉ cần chàng còn ở trong Hứa phủ một ngày, cận thủy lâu đài tiên hắc nguyệt[1], nàng ta tin rằng có thể khiến chàng thích bản thân mình. Nhưng nếu chàng rời khỏi Hứa phủ, bình thường hai người muốn gặp nhau cũng khó khăn, chứ nói chi là làm chàng thích mình. [1]Cận thủy lâu đài tiên hắc nguyệt: có thể hiểu nôm na là ở gần người quyền thế thì sẽ được hưởng lợi đầu tiên. Thế là nàng ta cũng vội vàng mở miệng thuyết phục: "Lục đại ca, quả thật đại bá và đại bá mẫu thật lòng muốn huynh ở lại, nếu huynh dọn đi rồi, chắc chắn hai người họ sẽ rất đau lòng. Ngay cả người khác... " Nói đến đây, nàng ta làm dáng vẻ thẹn thùng, cúi đầu, dịu dàng thì thầm: "Nhìn thấy huynh dọn đi, cũng sẽ đau lòng." Lục Đình Tuyên và Hứa Minh Thành nghe vậy đều nhìn nàng ta một cái, nhưng hai người cũng không nói gì. Nàng ta cũng không chỉ mặt gọi tên người khác là ai, tiến có thể công lui có thể thủ, chỉ dựa vào người nghe được trong lòng nghĩ thế nào, chứ hai người bọn họ không có cách dùng lời nói để phản bác lại. Hứa Tú Ninh lại không nghe ra được ý khác trong lời nói của nàng ta, lập tức tiếp lời: "Đúng đó. Lục ca ca, huynh dọn đi rồi, chắc chắn muội sẽ rất đau lòng." Vẻ mặt Hứa Tú Oánh hơi chững lại, sau đó trong lòng tức giận đến đau nhức. Nàng ta kéo mặt mũi của mình xuống làm nền, lại để Hứa Tú Ninh được lợi. Hứa Minh Thành buồn cười. Em gái của hắn thật sự hồn nhiên đáng yêu, chẳng trách tất cả mọi người rất thích nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]