Chương trước
Chương sau
Cận vệ và bảo tiêu thống nhất nói " tất cả đều an toàn " xong lại quét mắt về phía nào đó .... chắc là ổn.
Bạch Lạc Sơn vẫn luôn kè kè bên Trần Phóng lúc này mới chậm rì rì phân phó bảo tiêu bên nhóm người kia cất chiến lợi phẩm. không cho thương lượng mà quay về tiếp tục làm phong nền không tồn tại bên Trần Phóng.
Tần Tranh quét mắt về phía Lâm Hàn ý cười trên môi không khỏi nhiều thêm một chút .
Bên Lâm Hàn sau một hồi trời đất quay cuồng , lăn tận vài vòng lớn va phải một gốc cây mới chịu dừng lại. Cậu thật sự bị xoay đến choáng váng , nên vẫn cứ ngơ ngác bị ôm thêm một lúc mới có phản ứng.
Lâm Hàn "....."
Một giọng nói trầm ổn vang lên từ trên đỉnh đầu " Cậu không sao chứ?"
Lâm Hàn lúc này mới hồi hồn , ngước mắt nhìn lên , hoá ra người đang ôm cậu là một bảo tiêu của nhóm người bên kia. " Không ....không sao, cảm
Ơn anh đã cứu tôi" cậu có chút bất ngờ với sự nhiệt tình không tưởng này.
Bảo tiêu nhẹ nhàng đỡ cậu dậy . Nhìn một lượt từ trên xuống dưới xác định thật không bị thương mới gật đầu rời đi . Một câu cũng không nói thêm.
Cận vệ bị người cướp việc nhìn theo đầy tức tối. Người của chúng tôi nhiều như thế ai cần đến cậu mà chứ thích xen vào việc của người khác như thế? Nhưng cũng không hẳn là không có gì không đúng , Lâm Hàn nhà mình lại đẹp như thế .cũng khó trách. Haizd
Lâm Hàn ngốc manh nhìn theo bóng lưng người kia , lòng bỗng có một cảm
Xúc khó tả . Chợt cậu nhớ đến anh bạn nhỏ của mình liền quay đầu tìm kiếm một lượt " Lôi khuyển , mi đâu rồi?"
Một bóng trắng lập tức lao đến bên cạnh cậu cầu an ủi
Lôi khuyển " Ư ư ưuuu ...." đôi mắt tròn xoe mang vẻ lo âu rõ rệt. Như thể nó thật sự bị hoảng sợ . Cái kẻ hung tàn vừa rồi vốn không phải nó.
Lâm Hàn lập tức ôm nó vào lòng " không sao thì tốt rồi ,mi làm ta lo lắng muốn chết , xin lỗi đã khiến mi sợ hãi" thấy con vật còn bé như thế mà đã gặp phải cảnh tượng hung hiểm như vừa rồi lòng cậu đau như cắt. Lỡ mà lôi khuyển bị thương thì câu sẽ Hận bản thân vô cùng .
Lôi khuyển cọ cọ vào má cậu an ủi .
Bảo tiêu - Cận vệ "......" bộ dáng hổ báo ban nãy đi đâu rồi hả?? Mày lừa tình vừa thôi.
Trần Phóng khẽ bật cười ,một nụ cười ấm áp , đôi mắt phượng cũng cong thành một đường cong quyến rũ .
Bạch Lạc Sơn "....... " chết máy 3 giây.
Sau một hồi kinh hỷ đi qua , nhóm người đã đi lần theo con suối lên thượng nguồn , gần nguồn nước thì khả năng gặp phải dị thú liền tăng cao. Chỉ vỏn vẹn 3 tiếng đồng hồ họ đã bắt được 3 con dị thú cấp 4 , 2 con dị thú cấp 3 . Thu hoạch tốt ngoài mong đợi mà hài lòng tạm dừng cuộc đi săn để nghỉ ngơi chốc lát .
Vương Thiên Hành chọn một vùng đất trống rộng rãi làm nơi nghỉ ngơi tạm thời .
Nhóm người Đường Ngự Long bắt đầu lấy thức ăn từ nhẫn không gian ra phân phát cho nhau, họ cũng hiếu khách mang sang mời nhóm của Vương Thiên Hành. Thân là đại công tử của một tập đoàn lớn nên thức ăn Đường Ngự Long mang theo hiển nhiên cũng thuộc loại đẳng cấp.
Thức ăn được chỉnh tề đặt trên 2 chiếc bàn lớn cho nhóm bảo tiêu cùng nhóm Vương Thiên Hành, Đường Ngự Long cùng nhau dùng bữa nhân tiện tăng thêm sự giao lưu giữa đôi bên.
Hai chiếc bàn bay tự do giữa không trung , mọi người cùng ngồi dưới bóng của một câu cổ thụ lớn mọc lẻ loi giữa một vùng đất trống Trãi thoáng mát , góp phần xua đi cái nắng nóng giữa trưa. Trước mặt là dòng suối luôn rì rào , tản ra hơi Lạnh bao theo làn gió làm bầu không khí thêm dịu mát ,thư thái rất nhiều.
Vương Thiên Hành cùng Đường Ngự Long phải nói là rất hợp rơ với nhau , nên không tránh khỏi chén tạc chén thù tâm sự nhỏ to. Bất quá cũng không nằm ngoài công việc và đi săn.
Tần Tranh nhìn Lâm Hàn đầy thưởng
Thức , đôi mắt xanh lơ nhìn cậu khẽ nở
một nụ cười đầu thiện ý " Cậu tên là Lâm Hàn ?"
Lâm Hàn khẽ gật đầu " Vâng "

Tần Tranh " Thứ lỗi cho tôi nhiều lời , con Lôi khuyển kia của cậu thật khiến người ngưỡng mộ. Tôi có thể thỉnh giáo cao chiêu của cậu được không? Kỳ thực tôi cũng rất muốn có một con như thế , chỉ tiếc ...." anh khẽ thở dài đầy tiếc nuối .
Tiếng nói của Tần Tranh cũng không lớn ,chỉ là đám người kia nào có ai là gà mơ , một đám người liền vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
Đường Ngự Long cũng không kìm chế nỗi tò mò liền thúc giục " Phải đó , mau nói cho chúng tôi nghe một chút đi. Thật sự là rât tò mò cậu làm thế nào mà được như vậy a?"
Lâm Hàn đổ mồ hôi lạnh , đưa mắt nhìn Vương Thiên Hành cầu cứu nhưng nhận lại là anh mắt chờ xem kịch vui của ai kia. Nói gì? Nói gì a?? Tự dưng nó thế cậu có biết gì đâu? Nếu đã thế thì chi bằng làm liều vậy . Không lẽ nói cậu cảm ứng được nó nên mới cầu xin Vương thiếu cứu nó về?? Này rõ là không khoa học .
Lâm Hàn hít một hơi thật sâu nói " Chuyện này là tình cờ thôi , trên đường đi ,tàu của chúng tôi bị một nhóm hải tặc chặn đánh. Sau đó nhóm hải tặc bị đánh bại , chúng tôi là cứu được nó từ trên tàu của bọn chúng. Lúc đó nó bị thương khá nặng ....tôi là người trực tiếp chăm sóc nó nên có lẽ vì thế mà nó ... mới thân cận với tôi một chút " cái này cậu nói thật ,bất quá ....sau phút cảnh giác ban đầu nó liền chấp nhận cậu ngay sau đó.
Đường Ngự Long cụt hứng nói " Chỉ có như vậy liền quy thuận ak? Thật phi lý "
Lâm Hàn gật đầu như gà mổ thóc
Nhóm người hóng hớt cũng một bộ ' cậu lừa người đấy ah? Nếu dễ như cậu nói thì nó chẳng là vấn đề'
Một bảo tiêu lòng không tin liền nói nhỏ " Tôi mới không tin . Nếu dễ thu phục như thế thì hẳn người có thể thu phục nó phải đến mấy con phố á"
Một bảo tiêu khác gật đầu " Tôi cũng không tin"
Tần Tranh biết sẽ không thể hỏi gì thêm liền đổi đề tài " Trên đường đi mọi người gặp hải tặc vũ trụ thật sao? " lòng anh vô cùng kinh ngạc , bất quá không có chuyện gì là không thể. Tình hình liên bang gần đây đúng là có biến động lớn , chỉ có điều sóng gió vẫnchưa
chính thức nổi lên.
Vương Thiên Hành nhẹ nhàng đáp " Phải , bất quá cũng chỉ là vài con ruồi bọ không đáng nhắc đến " nói rồi lại nhấp một ngụm rượu nhếch môi cười .
Đường Ngự Long nhếch môi cười " Ha ha băng cướp đó đúng là xui xẻo rồi , cướp ai không cướp lại đi cướp Vương thiếu gia chẳng phải tìm đường chết sao?" Không cần nói anh cũng đã ngầm hiểu khả năng của người kia. Có thể đến Vô Cảnh Sâm Lâm còn có thể là người thường sao? Đừng nói một băng cướp nhỏ nhoi . Cho dù là hai băng cướp anh thậm chí tự tin có thể diệt sạch không chừa một tên.
Trần Phóng cũng muốn nâng ly lại bị Bạch Lạc Sơn cảnh cáo " Bệnh vừa khỏi , không nên uống " câu nói đầy quan tâm nhưng nét mặt lại chẳng có gì biến hoá.
Trần Phóng khẽ lườm anh một cái "....."
Bạch Lạc Sơn vẫn một bộ không có nói gì sai "......"
Tần Tranh thấy hành động mờ ám của hai người , nhẹ nâng ly rượu che đi ý cười nơi khoé môi.
Lâm Hàn cùng Lôi khuyển im lặng nuốt phần thức ăn trên đĩa của mình. Mặt không biểu tình chứ lòng thì hai hàng lệ rơi. Cậu ăn thật chậm , từng chút , từng chút một .
Tần Tranh thấy thế liền hỏi " thức ăn không hợp khẩu vị sao?"
Lâm Hàn nào dám nói thật liền lắc đầu như trống bổi " Ngon ...ngon lắm , thật sự rất ngon "
Trần Phóng , Bạch Lạc Sơn nhìn cậu đầy cảm thông. Họ cũng nuốt không nỗi.
Cũng đồng dạng với nhóm 3 người Lâm Hàn , một bảo tiêu cũng trầm mặt nhìn thức ăn xong rồi lại uống rượu trừ cơm.
Nhóm cận vệ vẫn còn để ý chuyện ban sáng liền bắt chuyện mua vui.
Cận vệ bị cướp việc khẽ nói " Này cậu , tôi hỏi thật , tại sao lúc ban sáng cậu là chạy sang bên tôi cứu người , đây rõ ràng không nằm trong trọng trách của cậu mà? Nói thật cho tôi biết lý do, có phải cậu ..."
Bảo tiêu cướp lời nói " Tôi tiện tay"
Cận vệ " Cậu đùa tôi đấy ah? "
Bảo tiêu " ...." vẫn trầm mặt uống rượu .
Bất chợt lại lên tiếng " Cậu ta ..... là gì của Vương thiếu?"
Cận vệ chằng chừ nói " Cái đó .... bất quá hiện tại .... là người chăm sóc thú cưng cho thiếu gia "

Bảo tiêu " Chỉ vậy thôi?"
Cận vệ " Chỉ có vậy"
Bảo tiêu nghe xong cũng không buồn hỏi nữa , tiếp tục im lặng đến khi kết thúc bữa ăn. Cả bàn ăn rơi vào im lặng tuyệt đối chỉ còn tiếng dao nĩa trong khi ăn.
Sau khi ăn uống và nghĩ ngơi lấy sức nhóm người lại lên đường . Càng vào sâu thì dị thú gặp phải trên đường đi sẽ càng nguy hiểm hơn. Tất cả đều trong trạng thái sẵn sàng công kích , riêng hai người được phân công chăm sóc Lâm Hàn thì tim treo tận cổ họng ,thật là làm khó nhau quá đi mà. Hai hàng lệ lặng lẽ rơi....
Đi thêm khoảng 1 giờ nhóm người đang đi bỗng đồng loại dừng lại cảnh giác, họ rất nhanh đã phát hiện mục tiêu. Đường Ngự Long khoanh tay trước ngực nhếch mép cười với đáp thủ hạ
Đường Ngự Long " Tối nay ăn món gì phái xem năng lực của các cậu rồi"
Nhóm bảo tiêu liền đồng thanh đáp " đã rõ " rồi nhanh chóng tiến xâu vào mảnh rừng nơi có rất nhiều lùm cây thấp rậm rạp.
Vương Thiên Hành mắt đầy ý cười nhìn sang cận vệ " ....."
Cận vệ liền ba chân bốn cẳng đuổi theo bén gót nhóm bảo tiêu.
Lâm Hàn thật sự rất tò mò muốn nhìn thấy cảnh mọi người săn mồi . Chỉ là cậu sợ mình lại khiến mọi người bận tâm lo lắng liền một bộ mất mác mà nhìn theo.
Tần Tranh thấy bộ dáng của Lâm Hàn tâm liền ngứa ngáy đành lên tiếng " Đi , chúng ta xem thử họ sẽ cho chúng ta ăn món gì hôm nay" nói rồi anh Thông thả cất bước dẫn đầu mọi người cùng tiến về phía trận chiến đang một hồi náo loạn cả một góc rừng .
Lâm Hàn hai mắt nhìn Tần Tranh đầy cảm kích liền hai bước gọp một mà đi.
Khi Lâm Hàn đến nơi . Âm thanh quác quác mà cậu nghe được hoá ra là phát ra từ hai con dị thú to gấp 3 lần con Đà điểu kia. Trận chiến đã đi đến hồi kết , hai con chim to lớn chỉ cần một người là dư sức xử lý , đó là với nhóm tinh anh như nhóm người trước mắt thôi , chứ thợ săn bình thường e rằng phải ba hoặc bốn người mới hạ nỗi.
Đường Ngự Lòng khẽ gật đầu " Không tồi , tối nay chúng ta sẽ ăn gà nướng , mọi người có ý kiến gì không?"
Tần Tranh tán thành khẽ gật đầu bày tỏ
Mọi người cũng nhất trí Thông qua.
Lâm Hàn tò mò quan sát con chim siêu cấp lớn với cái mỏ nhọn hoắt như lưỡi đao lại vô cùng cứng rắn kia , nhìn nó cắn gãy lưỡi đao của bảo tiêu cậu tự hỏi liệu da thịt nó có ăn được không? Nhìn qua bộ lông như lá thép kia căm nín không thốt nên lời ... vặt lông nó coi bộ không dễ a....
Trong lúc cậu đang ngây người thì bảo tiêu cao lớn nọ bước đến bên cậu chậm rãi nói " kim giáp điểu , dị thú cấp 2 . Mỏ và lông cứng như thép nhưng thịt lại ăn rất ngon. Cho cậu" nói rồi bảo tiêu nọ cầm lấy tay Lâm Hàn đặt vào một chiếc nhẫn, sau đó liền xoay người rời đi .
Lâm Hàn nhận ra người kia tặng nhẫn liền theo phản xạ muốn trả lại nhưng người chân dài lợi thế là đi nhanh a, cậu căn bản không có cửa phản kháng.
Sau đó cậu liền nhận ra đây là nhẫn không gian, chẳng lẽ ....muốn cậu cất con dị thú này vào trong ak ???
Lâm Hàn Trầm mặc nhìn con dị thú "..........."
Một cận vệ tâm tình tốt đẹp liền bước đến bên Lâm Hàn nói " Cậu còn nghĩ cái gì nữa , người ta tặng thì cậu cứ nhận đi. Đây chính là chính tay tôi bắt được , cậu phải thật cẩn thận bảo quản a" vừa nói cận vệ vừa tiện đạp chân lên bụng dị thú tạo hình ngầu lòi cho mình.
Bỗng một tiếng phụt nho nhỏ vang lên.
Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng âm thanh phát ra , một quả trứng chuẩn xác đáp trên nền cỏ, trên vỏ trứng hãy còn dịch nhầy ươn ướt.
Lâm Hàn xoay mặt đi , cố mím
Chặt đôi môi.
Mọi người "...... phụt ....hahaha" rất không khách khí mà ngửa mặt lên trời cười lớn.
Cận vệ nọ mặt sắp biến thành màu gan heo tức tối đá vào con dị thú một cái thật mạnh " Đều tại mày" cú đá này cơ hồ là muốn đá hỏng cả bộ giáp kia.
Lâm Hàn nén cười muốn nội thương liền nhanh tay thu con dị thú vào nhẫn không gian tránh cho nó bị bầm dập lại không ăn nỗi. Xong xui cậu chạy thật nhanh về phía Bạch Lạc Sơn rồi biến mất sau lưng anh , bã vai run run nhưng chung thuỷ không phát ra âm thanh nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.