Lâm Hàn đặt thức ăn lên bàn liền trông thấy Trần Phóng với gương mặt anh Tuấn bức người đang đi đến , trên môi là một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Trần Phóng " Cuối cùng cậu cũng đến , tôi đói sắp chết rồi" Lâm Hàn thấy khí chất trên người anh thay đổi tâm tình liền vui vẻ " Thật ngại quá..... có chút việc nên đến trễ. Xin lỗi anh Bác sĩ Trần" Trần Phóng phất tay " Tôi chỉ đùa thôi cậu đừng tin là thật, thuốc của cậu cũng vừa hoàn thành.cậu nhìn xem" vừa nói anh vừa lắc lắc ống tiêm trên tay cho Lâm Hàn nhìn thấy. Lâm Hàn " Chế tạo thành công rồi , thật sự là quá tốt rồi, cảm ơn anh ,cảm ơn ....!" cậu vui đến muốn nhảy cẫng lên. Ôm lấy Trần Phóng kích động không ngừng nói cảm ơn. Trần Phóng bị cậu lay muốn hoa cả mắt bèn vỗ vỗ vai Lâm Hàn " Được rồi , được rồi, nhanh tiêm thuốc rồi ăn sáng, tôi đói đến hoa cả mắt rồi đây này " Lâm Hàn gật đầu " Được" Trong khi Trần Phóng tiên thuốc cho Lâm Hàn, Bạch Lạc Sơn lặng lẽ đến bên bàn ăn nhìn bữa sáng vô cùng mãn nhãn trước mặt, thức ăn vẫn còn bốc khói.hương thơm ngào ngạt xông vào khoang mũi khiến anh bất giác nuốt vội một ngụm nước bọt. Anh bỗng cảm Thấy việc nhịn đói cả buổi sáng để chờ ăn món Lâm Hàn thật đáng giá. Lâm Hàn Trông thấy Bạch Lạc Sơn liền vui vẻ chào hỏi " Bác sĩ Bạh Chào buổi sáng" Bạch Lạc Sơn không đáp "...." Lâm Hàn thấy Bạch Lạc Sơn không đáp cũng không để ý liền lôi kéo Trần Phóng ngồi vào bàn. Trần Phóng khẽ cau mày hướng Bạch Lạc Sơn nói " Người khác chào hỏi anh có phải anh cũng nên đáp lại chứ nhỉ?" Bạch Lạc Sơn hồi hồn nhìn hai người một lượt đáp " Không phải việc của cậu" Trần Phóng cảm thấy cái bộ dạng cao cao tại thường kia liền nhịn không được muốn khinh bỉ trong lòng . Lâm Hàn muốn xua đi bầu không khí ngột ngạt liền nói " Cảm ơn hai anh rất nhiều, tôi ....có làm ít món ăn mang đến cho hai người, mau đến ăn kẻo nguội" Bạch Lạc Sơn rất chi là tự nhiên mà ngồi vào ghế, Trần Phóng ghét bỏ ngồi cách anh thật xa. Lâm Hàn bỗng chốc bị đứng giữa bầu không khí kỳ lạ ,Thật là ăn một bữa sáng mà cũng chiến tranh cho được, mệt tim ghê ak. Bạch Lạc Sơn , Trần Phóng vẫn không ai nói với ai lời nào, mọi thứ đang tốt đẹp bỗng chốc trở nên quỹ dị vô cùng. Lâm Hàn đầu đầy chấm hỏi nhưng cũng không dám lên tiếng chỉ đành ngậm miệng . Cố hạ thấp độ tồn tại của mình , thật ra cậu đang nghĩ đến việc đánh bài chuồn. Bạch Lạc Sơn cũng bị lọt vào sương mù như Lâm Hàn, anh chỉ cảm nhận được cảm xúc của tên đáng ghét nào đó bỗng chốc liền thay đổi mà đến nguyên nhân anh còn chẳng biết nó là gì ??? Anh nhớ anh chẳng làm sai cái gì cả, ... chẳng lẽ vì không trả lời Lâm Hàn ư??? Với người hầu thì có bao giờ anh cần phải cho họ mặt mũi kia chứ??? Với lại anh có cố ý đâu, thật phi lý mà. Trần Phóng liếc mắt thấy gương mặt vặn vẹo của Lâm Hàn liền thấy bực bội trong lòng, cậu trước đây đúng là có đánh chết cũng đáng,nhưng Lâm Hàn hiện tại với anh chính là bạn bè ,là người thân, anh không chấp nhận kẻ nào khi dễ Lâm Hàn. Trần Phóng ôn hoà nhìn Lâm Hàn nhẹ giọng " Cậu có việc thì cứ đi trước ,ở đây hết việc của cậu rồi " Lâm Hàn nhận được đặc xá liền mặt mày hớn hở " Nếu vậy tôi xin phép đi trước " nói rồi nhanh chân biến mất cùng Leon như một tia chớp liền không thấy bóng dáng. Trần Phóng bị tốc độ của cậu làm cho bật cười , bầu không khí bỗng chốc tươi sáng hơn hẳn . Bạch Lạc Sơn nhận thấy tâm tình của anh thay đổi liền chậm chạm lên tiếng " Cậu ..... và cậu ta quen nhau thế nào?" Tư liệu về cả hai người anh đều xem qua,chỉ là thật sự không thể nhìn ra quan hệ giữa hai người này. Trần Phóng nhếch mép trào phúng " Hoá ra .... vẫn có cái anh không điều tra được cơ ah?" Bạch Lạc Sơn im lặng không lên tiếng . Trần Phóng". Cũng không có gì, chỉ là vào một ngày đẹp trời ,khi tôi đang làm việc thì tiếp nhận được một bênh nhân bị thương nặng. Tỉ lệ sống 70-30 mà thôi . Tôi cứu cậu ta , rồi sau đó thì như anh đã biết" Bạch Lạc Sơn đúng là biết phần phía sau , anh lại hỏi " sao cậu ta lại bị thương ?" Trần Phóng nhúng vai " Không biết, bản thân cậu ta sau lần đó bị mất trí nhớ cho nên có hỏi cậu ta cũng bằng thừa . Mặc dù cậu ta không biểu hiện gì nhưng trong rất nhiều lần vô tình hay cố ý , khi tôi nhắc đến nhà , thậm chí là tên cha mẹ cậu ta thì một chút phản ứng đều không có. Cái gì cũng không biết. Vậy cho nên .... các anh cũng không cần nghi ngờ gì cậu ta, cậu ấy cũng chẳng làm hại ai .chẳng có tâm Từ gì. "
Trần Phóng đứng dậy, cho hai tay vào túi chậm rãi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của Bạch Lạc Sơn ôn tồn nói " Chuyện quá khứ thì hãy để nó qua , Lâm Hàn của hôm nay với tôi chính là bằng hữu. Hy vọng anh .... sau này chiếu cố cậu ấy, nếu ... có thể gặp lại hy vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn." Nói rồi anh quay lưng bước đi. Để lại Bạch Lạc Sơn còn đang suy tư . Bạch Lạc Sơn khá bất ngờ khi Trần Phóng lại ngoài dự đoán mà không cướp người . Cứ thế mà gửi gắm thôi ư?? Trần Phóng thật ra nào có âm mưu gì, anh chỉ cảm thấy tình thế trước mắt cướp người là không thể, với lại nếu Thông tin là đúng thì điểm đến của tên thương nhân này cũng cách tinh hệ này không quá xa, còn gặp nhau là còn cơ hội. Nếu Tần Phong không biết nắm bắt thì cứ cho cậu ta hối hận đi , để Chu quản gia dạy dỗ cậu ta cũng là ý hay. Ai bảo tên kia là đầu gỗ mục kia chứ . Anh vẫn còn con át chủ bài chưa lật. _____^.^________^.^_______ Giữa vũ trụ bao la,là muôn vàn tinh hệ muôn màu muôn vẻ, có rất nhiều điều kỳ diệu xảy ra không báo trước . Một phi thuyền hải tặc cỡ lớn đang ẩn mình trong bóng tối chờ đợi con mồi. Một người đàn ông mặt sẹo đang nhàn nhã dựa vào ghế thưởng thức ly rượu vang đỏ trong tay, ánh mắt hững hờ liếc nhìn bảo bối cách đó không xa. Một sinh vật nhỏ nhưng sức lực không hề nhỏ đang bị giam trong một lồng giam đặc biệt, đôi mắt màu nâu nhạt như có như không loé lên sắc vàng đầy địch ý. Từng làn điện chớp loé xung quanh, chỉ hận không thể giết kẻ thù trước mặt ngay lập tức. Một luồn tinh thần lực mong manh lặng lẽ phát tán đi giữa vũ trụ mênh mông. Có một thứ gọi là bản năng ăn sâu vào xương máu thì muôn đời vẫn sẽ là bản năng, đối mặt với kẻ mạnh thì khuất phục chính là bản năng. Leon cảm nhận được điều gì đó ,nó không ngừng bước đi , bối rối , hoang mang là cảm giác của nó hiện giờ. Cảm giác sợ hãi không tên nhưng lại muốn tìm kiếm điều gì đó. Đưa đôi mắt bé tí ti nhìn sang Lâm Hàn đã đứng bất động bên cạnh, nó biết cậu cũng cảm nhận điều có đang cảm thấy , đầu cọ cọ vào tay Lâm Hàn tìm sự quan tâm từ cậu. Lâm Hàn cũng không khác Leon là bao, cậu cảm nhận như có cái gì đó đang vẫy gọi, cảm giác trong đó mang theo đủ mọi cảm xúc : sát ý, phẫn hận , lo lắng ,hoảng sợ , nhớ thương .... như một con thú nhỏ bị chia cách với gia đình của mình. Cảm giác cô đơn dường như phủ kín tâm tư. Cậu không biết đó là cái gì? Chỉ cảm Thấy tâm tư cũng rối bời , Lâm Hàn khẽ rũ mi che đi cảm xúc thoáng qua , liếc nhìn cái đầu uy vũ còn đang cọ cọ bên người , cậu nhẹ nhàng xoa đầu Leon vài cái gọi là an ủi rồi lại rơi vào tầm tư, tầm mắt nhìn ra vũ trụ xa xăm bất tận. Phi thuyền Tuyết Ưng tráng lệ vẫn một đường nghênh ngang lao đi , càng gần điểm đến máy cảm ứng sóng tinh thần lực càng giao động tuy tần suất không lớn nhưng cơ trưởng đều không bỏ qua . Cơ trưởng " Dùng máy quét định vị 3600 quét nhanh khu vực xung quanh" Cơ phó hơi ngạc nhiên vì đã rất lâu rồi họ đã không dùng tới nó nữa nhưng vẫn tuân lệnh " Vâng!" Rất nhanh sau đó trên màn hình lớn đã xuất hiện rất nhiều mục tiêu không xác định tại tạo độ 50 đơn vị vũ trụ . Mà họ thì lại chính là đi về phía đó. Cơ phó " Báo cáo đã phát hiện 30 mục tiêu không xác định " Cơ trưởng " phát tín hiệu thăm dò" Cơ phó nhanh chóng phát đi tín hiệu nhưng vẫn không thấy hồi âm. Trong khu vực an ninh của Liên Bang bỗng chốc xuất hiện một đám phi thuyền không rõ thì chỉ có thể là kẻ địch . Cơ trưởng liền quyết định liên hệ với Tiết quản gia xin chỉ thị, trường hợp thế này thường thì sẽ tiện tay dọn dẹp,chỉ là ....trên tàu hiện có ngoại nhân vẫn là nên xin chỉ thị thì hơn. Cơ trưởng lướt nhanh trên quang não chuẩn bị kết nối thì cửa khoang điều khiển soạch một tiếng liền mở ra. Một đôi chân siêu cấp dài cùng thân hình cường đại ,đôi mắt xanh sâu thẳm hững hờ tiến vào, theo sau là Tiết quản gia với vẻ mặt không biểu tình. Vương Thiên Hành đứng giữa phòng chỉ huy nhìn màn hình ra đa đang không ngừng quét mục tiêu. Cơ trưởng " Báo cáo , chúng tôi phát hiện có hơn 30 tàu chiến không rõ lai lịch đang ẩn mình cách chúng ta ít nhất 50 đơn vị vũ trụ, chúng tôi đã phát tín hiệu nhưng không nhận được hồi báo. Xin Thiếu gia ra chỉ thị" Vương Thiên hành ánh mắt loé lên tia hứng húng nhỏ nhoi , hờ hững nói " Cứ thuận theo mà hành động, ta rất muốn xem xem bản lĩnh bọn chúng tới đâu?" Cơ trưởng hiểu ý " tuân mệnh" Cơ trưởng " Tiếp tục hành trình, án binh bất động . Đội cơ giáp sẵn sàng hành động " Cấp dưới " Rõ" mọi người ai vào việc nấy , đội cảnh vệ đã lập tức giải phóng cơ giáp sẵn sàng xuất kích . Môi Vương Thiên Hành khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ, rất lâu rồi anh chưa nhìn thấy kẻ liều mạng nào đến hiến thân như thế . Nếu là phi thuyền bình thường khác thì chỉ một lòng muốn chạy thoát thân hoặc nhờ chi viện của quân đội ,nhưng phi thuyền Tuyết Ưng thì lại khác . Ba mươi tàu chiến chả là gì ngoài món đồ chơi để giải trí mà thôi. Trên chiếc tàu chiến cách đó 50 đơn vị vũ trụ, tên Maco mặt sẹo đang cực kỳ Hưng phấn , hắn vừa giao dịch xong một mối làm ăn lại tình cờ thu được tin tức rằng có một phi thuyền siêu cấp giàu có sẽ đi ngang qua đây để đến Vô Cảnh Sâm Lâm săn dị thú, đúng là thú vui của bọn nhà giàu. Vừa hay lại dâng tận miệng hắn một miếng mồi béo bỡ. Maco nhìn khoảng cách con mồi đang dần rút ngắn miệng không khỏi nâng lên một nụ cười .
Maco phân phó cho tay chân của hắn là Jonh " Bảo chúng nó chuẩn bị đi, khi nào con mồi đi vào tầm 30 đơn vị vũ trụ thì lập tức áp sát cho tau. Đừng phá hỏng con tàu,tau đang muốn trưng dụng nó,đám kia tau chỉ cần giữ lại tên thương nhân " Jonh " Rõ , lão đại " hắn gật đầu nhận lệnh rồi lập tức phân phó xuống cho các tàu chiến nhỏ chuyện bị hành động. Thân là cướp vũ trụ nên việc giết người cướp bóc đã là chuyện như cơm bữa với hắn, nhưng con mồi lớn thế này bản thân hắn cũng thèm đến nhỏ dãi. Làm xong phi vụ này hắn liền có tiền cưới vợ , đôi mắt tham lam của jonh trở nên đắt ý đến cực điểm. Phụ tá giám sát màn hình ra đa liên tục cập nhật khoảng cách " Con mồi đang đi vào khu vực phục kích . Đã vào tầm 30 đơn vị vũ trụ. " Jonh hăng máu liền ra lệnh " Bao vây tàu cho tau, 15 tàu vây quét ,số còn lại tạm áng binh bất động" Hắn cho gửi tín hiệu cảnh báo cho con mồi yêu cầu đầu hàng nếu không sẽ tiến hành công kích. Dưới tình thể bị vây hãm. Phi thuyền Phi Ưng cứ như một con cá voi to lớn bị vây giữa đám cá mập đang đói meo ,nhìn chầm chầm con mồi chỉ chờ cơ hội mà ngoạm lấy. Tín hiệu phát đi vẫn không có hồi âm, Jonh cảm thấy bọn người này rõ là chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ, nếu đã thế " Bắn , bắn cho tau. Xem chúng nó cầm cự được bao lâu ,muốn thi gan với tau,còn phải xem mày đụng phải ai" Jonh nhếch mép cười đầy tà mị. Uỳnh , uỳnh , uỳnh ..... mười lăm phát pháo ion đã phóng thẳng đến tấn công tàu Phi Ưng khắp mọi phía . Chỉ là sau phút giây đắc ý trôi qua Jonh trợn tròn mắt nhìn Chiếc Phi thuyền màu trắng kia không một chút hư tổn sau loạt pháo vừa rồi . Jonh tức giận gầm lên,hắn không tin lá chắn năng lượng kia có thể chống chọi nỗi lần tấn công thứ 2 " Bắn , bắn tiếp cho tau" Uỳnh ...uỳnh ...uỳnh..... những cột pháo ion đánh thẳng vào tấm chắn năng lượng rồi biến mất như chưa hề tồn tại,một chút tác dụng cũng không có. Đến lúc này cả Maco cũng không thể bình tĩnh nỗi, hắn biết mình đá phải tấm sắt rồi, nếu đã thế " Tất cả cùng lên hết cho tau, tau không tin không hạ được nó" Maco liếc mắt nhìn con vật nhỏ bé nên cạnh đắc ý cười, ngay lập tức chức vòng nhỏ trên cổ con vật kia liền công kích khiến con vật nhỏ đau đớn, nó phóng thích lượng lớn năng lượng, năng lượng sau đó liền bị hút đi cũng cấp cho bộ phận chiến đấu,nói cách khác là súng ion của hắn sẽ không bao giờ cạn năng lượng mà lại có thể bắn liên tiếp trong thời gian ngắn . Đây chính là điểm nấu chốt khiến hắn gần như bất bại trọng nhiều cuộc chiến. Ba mươi tàu chiến cùng bắn phá , thân tàu Tuyết Ưng chấn động kịch liệt nhưng vẫn không gây ra ảnh hưởng gì đánh kể. Vương Thiên Hành nhìn tốc độ bắn phá chiếc tàu chủ chốt liền mang ý tán thưởng , bất quá ... từ giờ nó sẽ bị xoá sổ Vĩnh viễn . Thật đáng tiếc. Tiết quản gia nhận lệnh bằng ánh mắt với Vương Thiên Hành " Hạ lệnh xuống, tất cả cơ giáp trong trạng thái tàng hình tiến hành tập kích . Diệt sạch " Thủ hạ " Tuân mệnh " đám thuộc hạ chấp tay phải trước ngực cúi đầu nhận mệnh xong liền nhảy lên cơ giáp phát động chế độ ẩn mình. Ba mươi mốt tàu địch chỉ cần mười cơ giáp là có thể xử lý nhanh gọn. Khoang tàu mở ra một lối nhỏ. Nhưng lại không xuất hiện thêm bất cứ thứ gì, Maco và Jonh đều cảm thấy khó hiểu ? Đây ... là đầu hàng ư??? Sau đó lần lượt từng chiếc tàu ở khoảng cách gần nhất liền lần lượt phát nổ. Maco bất chợt chẳng hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra, màn hình rada rõ ràng không phát hiện vật thể lạ, trừ phi ... Maco giật mình hét lớn " Không xong , đó là cơ giáp cấp mười , cmn rút hết cho tau. Truyền lệnh rút hết toàn bộ lui về vành đay sao vỡ . Thực hiện bước nhảy không gian ngay lập tức " Maco tức đến thở hồng hộc ,thật không ngờ lần này hắn lại khinh suất đến mức này ,e rằng lần này hắn đụng đến không phái chỉ là một tên thương nhân tầm thường . Jonh nghe nói đến cơ giáp cấp mười mặt liền biến sắc quen miệng chửi thề một câu " Đậu xanh . Cmn rút , nhanh rút về hết cho tau. " hắn gào muốn khản cổ, lần đầu tiên trong đời hắn biết chữ chết viết như thế nào. Đây không chỉ là đá phải tấm sắt lớn mà còn là đạp luôn địa lôi ,cmn nó đi hay ở đều chỉ có nước Tan xác. Chỉ có điều hắn có gào đến chết cũng đã không còn cơ hội thu quân nữa. Từng chiếc từng chiếc một nổ tan tành ngay trước mắt hắn. Maco và Jonh đều tái mặt Maco quát với đám thuộc hạ " Mau thực hiện bước nhảy ngắn ngay lập tức " Jonh gần như gầm lên " Cmn nhanh lên một chút. Lũ vô dụng " Trong khi cơ giáp đang trong chế độ tàn hình nhanh chóng áp sát ,mức năng lượng để dịch chuyển nhanh như cắt đã nạp đủ. Uỳnh một tiếng , một tia sáng loé lên rồi biến mất cùng con tàu hải tặc. Vương Thiên Hành nào để cho bọn chúng chạy trốn dễ dàng như vậy , đã chơi thì phải chơi cho đến cùng. Anh khoan thay ngồi vào ghế chỉ huy, Tiết quản gia cũng đc đi đến bên cạnh lạnh giọng truyền lệnh cho thuộc hạ . Tiết Thiệu " Tiến hành bước nhảy không gian " Cơ trưởng nhận lệnh " Tuân Lệnh " Cơ phó liền thao tác nhanh chuẩn bị nước nhảy ngắn đồng thời thông báo cho mọi người trên tàu chuyện bị tốt cho bước nhảy. Trần Phóng đang đứng khoan thai. Hay tay đút vào túi quần tận hưởng màn pháo hoa đặc sắc bên ngoài lớp cửa kính trong suốt kia . Ngạc nhiên rồi đến tán thưởng sức mạnh của vị thương nhân xa lạ kia, xem ra anh nên nhìn người này bằng con mắt khác. Bạch Lạc Sơn cũng im lặng đứng bên anh như chiếc bóng. Đã rất lâu rồi anh chưa nhìn thấy cảnh tượng thân quen này , thật hoài niệm . Trần Phóng bất giác nhìn sang anh chậm rãi nói " Xem ra .... các anh đúng là có bản lĩnh. Cơ giáp cấp mười thật dễ tìm nhỉ?" Một nụ cười như có như không treo trên môi anh. Bạch Lạc Sơn nhìn anh không đáp , chỉ dời tầm mắt lần nữa hướng về tận chiến ngoài kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]