Chương trước
Chương sau
Tần Phong bỗng thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bước thật nhanh đến bancon. Một vệt máu màu đen đã khô lại từ lâu, một giọt lại một giọt rãi rác trên thành lan can. Một vũng máu nhỏ rơi trên sàn nhà .... chỉ một chỗ mà không vương vãi ra xa. Có thể nhìn ra chủ nhân của nó đã đứng yên bất động tại nơi này không hề hốt hoảng .
Tần Phong như có thể nhìn thấy được bóng dáng Lâm Hàn trấn định nhìn bàn tay đầy máu vẫn đang nhỏ xuống từng giọt , từng giọt như thể đang nhìn chiếc đồng hồ cát đang từng chút vơi đi . Nhìn thời gian sinh mạng đang trôi đi qua kẽ tay không thể níu kéo trở lại.
Tay khẽ đặt lên ngực,Tần Phong thấy tim mình đau nhói, như bản thân đang dần mất đi thứ gì đó quan trọng . Việc hít thở bỗng trở nên thực gian nan .....
Tần Phong " Không ,sẽ không có chuyện gì". Anh lập tức mở quang não muốn gọi cho Lâm Hàn nhưng ...... ngón tay thon dài hữu lực tựa như bị bấm nút dừng giữa không trung.
Giờ phút này anh mới nhận ra anh không có số quang não của Lâm Hàn, anh cái gì cũng không biết ..... anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ có lúc gọi cho cậu. Cọng rơm cuối cùng cũng bị anh vứt đi mất. Tần Phong cực kỳ phẩn nộ bản thân quá vô tình, anh biết sự việc sẽ không hề đơn giản,nếu không có việc thì Chu quản gia sẽ không quyết tuyệt như thế. Mặc dù Lâm Hàn vốn là kẻ đáng ghét nhưng vẫn là người cần anh giúp đỡ trong lúc này , trong lúc giận quá mất khôn anh đã không tiếc lời xua đuổi , xoá Tan hết hình ảnh một Lâm Hàn ấm áp mà anh nhận thức thời gian qua.
Không có chuyện anh bó tay như thế, Tần Phong lập tức kết nối quang não với Mục Đằng. Chỉ là khi quang não được kết nối , hiện lên trên màn ảnh không phải là Mục Đằng mà là khuôn mặt mười phần uy áp của Chu quản gia
Tần Phong mặt không biểu tình "..........." ( éc hết hồn)
Chu quản gia cách màn hình quang não ôn hoà nhìn sang ( nhưng uy áp thì không chút che giấu) " Thiếu gia có việc tìm Mục Đằng sao? Thật xin lỗi cậu, tôi có chút việc gấp nên đã mượn cậu ấy mà chưa kịp báo cáo. Có cần tôi sắp xếp người cho thiếu gia không ? Tạm thời chỗ tôi vẫn cần Mục Đằng trợ giúp"
Tần Phong " Nếu Chu quản gia cần dùng người thì xin cứ tự nhiên, tôi tự thu xếp không phiền quản gia nhọc lòng "
Chu quản gia " Vậy tôi xin phép" Nói xong ông dứt khoát tắt kết nối quang não, sát khí toả ra xung quanh, chậm rãi xoay người đối diện Mục Đằng đang run rẩy sợ hãi .
Chu quản gia vẫn đứng đó một câu cũng không nói, chỉ đứng nhìn hồi lâu rồi chợt như này ra ý tưởng gì đó thú vi. Toàn bộ uy áp và sát khí đều bị ông thu lại, như có như không mà mở miệng nói .
Chu quản gia " Có phải .....cậu nghĩ Lão già tôi đây vô dụng rồi . Cậu nghĩ có thể thần không biết quỹ không hay mà loại trừ đối thủ rồi lên thượng vị có phải không ? Đáng tiếc ...."
Mục Đằng "Không , không phải như vậy đâu , tôi không có ....." nhưng dù hắn nói thêm cái gì cũng không thay đổi thực tế, sự thật đều đã bị phanh phui.
Chu quản gia" Cậu.... vẫn còn non lắm. Với chút thủ đoạn nhỏ này của cậu cũng không thể khiến cậu bay lên cành cao biến thành phượng hoàng được . Cậu làm tôi quá thất vọng, dưới mí mắt của tôi mà cậu còn dám đánh chủ ý lên Lâm thiếu . Đừng tưởng rằng tôi không biết sự việc của băng cho vay nặng lãi là do một tay cậu sắp đặt,cấu kết. "
Mục Đằng " Tôi........." mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng áo . Cảm giác không khí như bị rút cạn , hắn giờ đây chỉ có một suy nghĩ duy nhất " lần này chết chắc rồi "
Chu quản gia cười lạnh nhìn Mục Đằng, giở trò trước mặt ông mà còn muốn yên ổn " Cậu thích diễn lịch lắm đúng không, vậy bây giờ chúng ta cũng diễn một vỡ kịch ngắn đi . Nếu cậu diễn tốt ......." ông cố ý bỏ lững câu nói
Mục Đằng " ..... xin ngài xứ nói , tôi ....tôi sẽ làm Thật tốt, chỉ xin ngài tha cho tôi lần này"
Chu quản gia " Đừng vội. Nếu cậu làm tốt .... tôi sẽ cho cậu manh mối mà cậu luôn tìm bấy lâu, còn nếu thất bại ....."
Mục Đặng lỡ mất một nhịp mới kịp phản ứng, manh mối ..... manh mối mà hắn luôn tìm kiếm. Hắn vẫn luôn lần tìm dấu vết của kẻ đã khiến em gái hắn phải chết oan ức, hắn vốn có một đứa em gái nhỏ ra rất đáng yêu nhưng cơ thể lại yếu đuối từ bé , cha mẹ mất sớm nên hai anh em nương tựa vào nhau mà sống . Nhưng rồi một ngày hắn đi làm về không thấy em gái đâu,hắn đã tìm khắp mọi nơi nhưng đều không thể tìm thấy nhưng hắn không bỏ cuộc . Vẫn luôn không ngưng tìm kiếm manh mối cho đến khi hắn biết đến Tần Gia.
Sau khi vào Tần gia không bao lâu hắn tìm được tin tức của em gái, nhờ thế lực Tần gia hắn đã tìm được em gái mình trong một quán bar rẻ tiền ở tinh cầu M 47 . Khi hắn đến nơi ....em gái hắn đã bị hành hạ đến thân tàn ma dại, chỉ còn lại chút hơi tàn, cô bé chỉ kịp nói cho hắn nghe rằng nó bị người ta bắt cóc rồi đem bán cho bọn buôn người .... rồi sau đó là chũi ngày sống không bằng chết. Cô bé đã ra đi trong vòng tay hắn, hắn thề sẽ chính tay giết chết kẻ đó để báo thù rửa hận. Nhưng tên khốn kiếp đó tựa như không hề tồn tại, hắn nhiều lần lợi dụng sức mạnh linh Thông của Tần gia để tìm kiếm nhưng chỉ nhận lại là con số không.
Mục Đằng kích động " Ngài nói đi tôi phải làm gì,tôi nhất định bằng bất cứ mọi giá cũng sẽ làmThật tốt chỉ cần ngài cho tôi manh mối"
Chu quản gia cười như không cười tiến về phía hắn.
Trong phòng Lâm Hàn. Tần Phong ngồi ngẩn người suy tư , trong đầu đang cố gắng sắp xếp lại mọi thứ . Sau khi hạ lệnh cho thủ hạ hành động, Tần Phong mang tâm trạng trống rỗng rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng Lâm Hàn, anh nhìn thấy Mục Đằng đang đứng đợi anh phía đối diện. Tần Phong thả chậm cước bộ đi đến.
Nơi Mục Đằng đang đứng vừa khéo là cầu thang , Khi Tần Phong đến gần Mục Đằng liền nắm lấy tay anh thật chặt
Tần Phong cau mày khó hiểu nhìn hắn " Cậu muốn gì?"
Mục Đằng " Thiếu gia cậu có thể cùng đi với tôi đến một nơi không? Tôi có chuyện muốn nói riêng với ngài"
Tần Phong " Muốn nói gì thì cứ nói tại đây, cậu buông tay trước đã "
Mục Đằng " Tôi sẽ không buông " tay càng siết chặt hơn nữa như thể quyết không buông.
Tần Phong " Buông" miệng vừa dứt câu tay anh đã động, muốn xoay cổ tay tránh thoát bàn tay Mục Đằng nhưng anh còn chưa phát lực Mục Đằng đã nương theo lực tay của anh rồi ngã người về sau , Ngã thẳng xuống bậc thang rồi lăn xuống dưới lầu. Mọi thứ diễn ra hoàn hảo đến mức người ngoài nhìn vào sẽ khẳng định rằng chính anh đã đẩy người xuống lầu.
Tần Phong " ........" anh biết rõ mình chưa hề dùng lực, chỗ Mục Đằng đứng càng không thể nói tới chuyện bước hụt chân mà ngã được . Cộng thêm thân thủ của Mục Đằng càng không thể có khả năng ngã dễ dàng như thế.
Khi Tần Phong còn chưa phản ứng với màn vừa diễn ra thì Chu quản gia lại đúng lúc xuất hiện dưới lầu,đứng bên cạnh Mục Đằng nhìn về phía anh như thể ngạc nhiên và khó hiểu , nhưng lại mang ý tứ sâu xa xem trò.
Chu quản gia " Thiếu gia, nếu hắn đắc tội cậu thì cứ trách phạt, Hà cớ gì phải đẩy hắn xuống lầu như thế" Giọng điệu bình thường đến không thể bình thường hơn khiến người nghe chán ghét.
Tần Phong đen mặt nhìn ông "........"
Chu quản gia quay sang Mục Đằng còn đang chật vật gắng gượng mà đứng dậy. Ông cho hắn một ánh mắt hài lòng rồi hất cằm cho hắn đi . Mục đằng mặc dù rất đau nhưng chỉ cần có được thứ hắn muốn thì đều đáng giá.
Tần Phong triệt để hiểu rõ điều ông muốn nói. Bộ mặt âm trầm bước xuống lầu đứng đối diện ông một câu cũng không nói .
Chu quản gia chỉ nhìn anh cười lạnh rồi xoay người bước đi. Bỏ lại Tần Phong đang đứng chết máy trong đại sảnh rộng lớn.
Riêng mục đằng rất nhanh sau đó đã nhận được thứ hắn muốn, một đoạn clip được gửi vào quang não . Mục Đằng run rẫy nhấp mở nó lên
Trong clip là đoạn ghi hình camera của một nhà hàng trong khu vực . Trong đó hắn thấy em gái mình đang đi đưa thức ăn nhanh như thường lệ , đó là công việc của cô bé trong một quán ăn gia đình . Đang đi thì một nhóm người đi ra từ nhà hàng đụng phải cô bé , rất nhanh bọn chúng đã vậy chặt cô bé. Mặc kệ cô bé có năn nỉ hay khóc lóc bọn chúng vẫn không ngừng động tay động chân , Tên cầm đầu tiến lên bóp lấy má cô bé nói gì đó rồi cả bọn cười phá lên, cô bé cũng phản ứng mạnh mà đá hắn, tên cầm đầu tức giận giáng xuống một bạt tay khiến cô bé ngã xuống đất đau đớn. Khi hắn xoay người đối diện camera Mục Đằng như muốn xuyên qua màn hình quang não mà giết người , là Trần Lập. Tên khốn Trần Lập đã cho bọn đàn em mang cô bé đi như bắt một con chó hoang bên đường hết sức thô bạo.
Mục Đằng chết lặng nhìn quang não đã tắt từ lâu.Hắn tự hỏi mình đã làm gì ? Hắn vì tham vọng của mình mà tiếp tay cho Trần Lập hãm hại Lâm Hàn, rồi giờ thì sao ??? Hắn ngu xuẩn tới mức tiếp tay cho kẻ đã hại chết em gái của mình. Khốn kiếp .....
Mục Đằng thều thào " Khốn kiếp ,cmn ...Trần Lập. Tau nhất định sẽ cho mày nếm Trãi hết những gì mà em gái tau phải
chịu đựng haha..." Mục Đằng là vũ phu nhưng không phải ngốc bạch . Thứ Trần Lập muốn hắn nhất định sẽ phá hủy triệt để. Mục Đằng cười lạnh rồi mở cửa , hướng phòng Tần Phong mà tiến .
Cộc cộc .....
Tần Phong " Vào đi"
Mục Đằng được lệnh liền tiến vào đứng đối diện bàn làm việc của Tần Phong,ánh mắt kiên định mà nhìn thẳng.
Tần Phong nâng mắt lên nhìn hắn hỏi " Có việc gì?"
Mục Đằng " Thiếu gia, tôi có việc muốn báo cáo với ngài"
Tần Phong ánh mắt tỏa uy áp nhìn hắn " Nói "
Mục Đằng chết cũng không sờn nói tiếp " Việc xảy ra với Lâm Thiếu... là ý của Trần Lập thiếu gia , cậu ấy muốn vu oan cho Lâm thiếu sau đó .... một mình độc chiếm thiếu gia để danh chính ngôn thuận bước vào Tần gia"
Tần Phong khẽ nhướng mày.... như thể đang nghe một chuyện đùa mới lạ, nhưng anh biết Mục Đằng không nói đùa, Chu quản gia đã đích thân nhắc nhở thì đã là sự thật không thể chối cãi.
Tần Phong " Cậu dựa vào cái gì muốn tôi tin cậu"
Mục Đằng thở hắt ra một hơi rồi cười lạnh, hoá ra cảm giác bị người khác nghi ngờ không dễ chịu chút nào. Nhưng thứ cậu cần Chu quản gia đã thu thập sẵn,chỉ cần hắn đưa ra là được .
Mục Đằng lướt quang não vài cái lập tức một tập tin đã được gửi qua, Tần Phong điềm tỉnh mở từng tập tin ra xem. Bên trong là chứng cứ làm an phi pháp của cha con Trần Lập ở bên ngoài , mọi hành động đều được thực hiện một cách chuyện nghiệp , Sạch sẽ đến mức muốn tìm ra chứng cứ phạm tội là điều không thể , chả trách đến tiếng gió cũng không hề lọt. Đúng là lão hồ ly đến cả đuôi cũng giấu kỹ vô cùng. Hợp tác bao nhiêu lâu cũng chưa từng để lộ bất kỳ sơ hở gì, anh cảm thấy
kinh tởm khi phải làm việc với hạng người này .
Càng về sau Tần Phong càng đọc càng cảm thấy phẩn nộ, buôn người ...... Trần Lập tiến hành rất nhiều cuộc giao dịch mua bán trên rất nhiều tinh cầu kể cả trên tinh cầu thủ đô, lần này hắn đến đây cũng là thuận tiện giao dịch mua bán trong chợ đen mà đến ..... lòng Tần Phong bỗng như có ngọn lửa đang bùng cháy, tức giận - lo lắng đan xen. Tất cả tư liệu đều rõ ràng minh bạch thật đến không thể thật hơn được nữa .
Một tiếng Rầm vang lên , chiếc bàn làm việc vỡ Tan tành dưới nấm đấm như sắt thép của Tần Phong, ánh mắt căm hận giăng đầy tơ máu,rất lâu rồi anh chưa từng tức giận như hôm nay.
Kiểm chế cảm xúc muốn giết người, Tần Phong lạnh giọng nói " Lâm Hàn đang ở đâu?"

Mục Đằng " Việc này tôi không biết, tôi vốn .... chỉ giúp Trần thiếu đuổi Lâm thiếu ra khỏi nơi đây thôi, mọi việc khác tôi đều không biết " Mục Đằng cúi đầu không dám ngẩn lên đáp
Tần Phong càng tức giận tới cực điểm " Vô dụng, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu không tìm được tin tức của Lâm Hàn thì cậu liệu mà giải quyết đừng để tôi phải ra tay"
Mục Đằng " Vâng "
Khi trong nhà tình thế đã đảo ngược thì Trần Lập được bao người nhớ thương mới vui vẻ trở về nhà.
Vừa bước vào đại sảnh hắn đã nhìn thấy Tần Phong ngồi nhàn nhã uống trà, Trần Lập trong lòng đang vui vẻ nên không cảm thấy có gì khác lạ.
Trần Lập đến bên ngồi cạnh Tần Phong cười nói " Phong ca em đã về rồi, hôm nay không có anh đi cùng thật buồn chán lắm. Anh đây là đang chờ em sao?"
Tần Phong đặt nhẹ tách trà xuống bàn đáp " Phải , anh đang chờ em. Có việc cần nói"
Trần Lập " Anh cứ nói, nếu biết em sẽ trả lời không giấu diếm điều gì"
Tần Phong " Thật không? Vậy..... anh muốn hỏi một câu"
Trần Lập "..... câu gì?"
Tần Phong " Em đã đem Lâm Hàn bán cho ai?" Mắt Tần Phong bình thĩnh mà nhìn thẳng Trần Lập
Trần Lập bị hỏi lập tức cứng đơ người rối rắm nhưng rất nhanh đã che đi sơ hở của mình " Phong ca anh nói cái gì vậy? Em nghe không hiểu, Lâm Hàn ca không phải vẫn ở trên phòng hay sao ?"
Tần Phong " Bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn : Hoặc là nói thật rồi tôi sẽ bỏ qua , hai là tôi khiến cậu phải tự khai " sát khí nồng đậm tỏa ra khiến Trần Lập không rét mà run.
Trần Lập " Phong ca em không có,anh phải tin em. Em với Lâm ca không thù không oán thì sao em có thể làm hại anh ấy cho được ...." lời còn chưa nói xong, một hóng súng lazer đã kề bên đầu Trần Lập. Giọng nói hữu lực phía sau vang lên
Mục Đằng " Trần thiếu , nếu cậu không muốn chết thì nên thành thật khai báo. Nếu để tôi chờ quá lâu mà lỡ tay thì ...."
Trần Lập trợn to mắt nhìn Tần Phong đầy ngỡ ngàng " Phong ca anh đây là sao ? Anh đừng chỉ nghe phiến diện một mình hắn rồi ngậm máu phun người. Em cái gì cũng không có làm "
Tần Phong nhếch môi cười khẩy " Vậy sao?" Nói rồi anh bật lên một đoạn clip cho hắn xem . Trong clip Trần Lập đang ở trong một nhà kho cũ tiến hành giao dịch với một tên béo phệ đầu trọc . Một bên giao người , một bên giao tiền .
Mục Đằng nhìn thấy em gái mình trong clip cơn tức xông lên não chỉ muốn một phát bắn chết tên khốn kiếp trước mặt.
Tần Phong nhanh chóng cảm nhận được sát khí từ Mục Đằng , theo ánh mắt hắn anh nhận ra một người trong đó có đến 7-8 phần giống Mục Đằng liền cất tiếng " Mục Đằng , bình tĩnh. Chờ sau khi tôi có được tung tích của Lâm Hàn việc còn lại là toàn quyền của cậu" sự việc Mục Đằng lén lợi dụng thế lực Tần gia để tìm người anh có biết chỉ là không ngờ.... vừa khéo.
Mục Đằng như không tin vào tai mình mà nhìn anh như muốn xác nhận lại. Nhận được cái gật đầu từ anh Mục Đằng đã bình tĩnh ngay lập tức. Nhanh thôi hắn đã có thể báo thù cho em gái . Ngón tay bóp cò đã thả lỏng đôi phần , hắn sẽ chờ .....
Tần Phong hài lòng rời mắt khỏi Mục Đằng mà dừng trên mặt Trần Lập vẫn một bô vô tội mặc dù chứng cứ đã quá rõ ràng. Trần Lập có ngu mới nhận, nhận thì có khác nào chấp nhận buông tay nhận án tử, ở tinh cầu thủ đô này việc Tần Phong giết hắn cũng chẳng khác gì giết con kiến, sẽ không ai làm gì được .
Tần Phong mất kiến nhẫn hỏi một lần nữa " Nói mau, Lâm Hàn đang ở đâu?"
Trần Lập " Phong ca em thật sự không biết , em không có làm ....."
Pằng ..... một lỗ đen còn đang bốc khói xuất hiện trên bức tường phía đối diện Trần Lập.
Mục Đằng " Ngại quá, tôi lỡ tay, nhưng ..... lần sau sẽ không?" lời nói nhẹ như không khẽ cất lên ,nhưng ẩn sâu là ác ý không hề che giấu.
Lời uy hiếp trần trụi Khiếp Trần Lập sợ chết khiếp . Nhìn cái lỗ trên tường rồi nhìn sang Tần Phong bằng ánh mắt hoảng sợ tột cùng.
Trần Lập " Phong.. phong ca xin anh hãy tha cho em lần này. Em thật sự không có ý làm hại Lâm Hàn. Em chỉ
nhất thời ghen quá hoá hồ đồ .... em"
Tần Phong " Trả lời cho đúng câu hỏi của tôi" ánh mắt băng lãnh mang theo sát ý lướt qua
Trần Lập một mãng tê dại không dám
nhiều lời ". Là .... nhóm buôn người của Mạc Cạn , Nhưng anh phải tin em , không có ý hại anh ấy, em chỉ nhất thời hồ đồ thôi". trần Lập ra sức cầu xin để mong được sống xót rời khỏi nơi này , chỉ cần rồi khỏi đây hắn sẽ gỡ lại mối thù này.
Tần Phong nghe được câu trả lời mình cần lập tức đứng dậy bước nhanh lên lầu, mặc kệ Trần Lập gào thét phía sau.
Trần Lập nhìn Mục Đằng rồi không ngừng văng tục ,chửi rủa , rồi van xin.
Mục Đằng khẽ cúi người lại gần Trần Lập, mở quang não của hắn lên rồi chỉ vào một cô bé nhỏ nhắn trong đám người bị đem bán kia nhỏ giọng hỏi " Vậy đứa nhỏ này thì đáng chết hay sao?"
Trần Lập xụi lơ nhìn theo ngón tay Mục Đằng..... hắn nhận ra cô bé, đó là món hàng tình cờ hắn nhặt được trên đường nên đã tiện tay vứt cho bọn đàn em chơi đùa rồi đem đi bán . Hắn không ngờ.....
Mục Đằng khẽ cười nói " Nhớ ra rồi phải không? Vậy thì cũng nên tính toán nợ nần cho xong đi" giọng nói nhẹ nhàng tuôn ra như có như không khiến Trần Lập chết lặng .
___Làn Phân Cách tuyến _____
Ở một nơi khác ngoài vũ trụ bao la, trong một căn phòng lớn sa hoa, Có một nhóm người không ngừng cầu xin ,khóc lóc muốn được về nhà. Một đám khác thì bặm trợn đe doạ, Mạc Can ngồi chính giữa gian phòng ngắm nhìn hàng hoá hôm nay hắn thu được. Rất không tồi.
Ánh mắt hắn rơi trên người Lâm Hàn hồi lâu rồi nói " Sao đến bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh, các người dư thuốc quá có phải không ??"
Tên thuộc hạ tặc lưỡi " Em đâu có đại ca, em chỉ bỏ có chút xíu thôi . Sẽ tỉnh ngay ấy mà."
Mạc Can "Tốt nhất nên là như vậy đi , sắp đến địa điểm giao dịch rồi, Tau không muốn hàng bị rớt giá . Tụi bây trong chừng cẩn thận cho tau. " nói đoạn hắn hất cầm ra hiệu cho bọn đàn em mang người lui xuống .
Nhìn lại Lâm Hàn vẫn đang nằm trên ghế sopha cách hắn không sa, Mạc can bỗng thấy lòng rất vui vẻ, đây quả là hàng thượng phẩm chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Hắn nói " Để tên nhóc lại đây,tụi bây lui hết đi" hiếm khi có được hàng tốt hắn cũng muốn nhìn cho thoả.
Đàn em " Dạ đại ca. Nhưng anh đừng nhất thời nỗi hứng ..."
Mạc Can " Cút, tau không có óc chó như chúng mày" nói đoạn hắn tiện tay ném luôn cái ly rượu đang cầm trong tay.
Tinh cầu GaiA cách tinh cầu
thủ đô khoảng 12h nếu tàu chạy hết công suất, hiện tàu của hắn đang như thế. Hắn có cuộc giao dịch vào sáng sớm ngày mai, đó là một khách hàng lớn và hàng thì hắn đã có món hàng thượng phẩm ở đây, quả là tốt đẹp ngoài mong đợi. Mạc Can nhàn nhã tựa người vào ghế, rót cho mình một ly rượu mới rồi thư thái mà nhìn vũ trụ bao la bên ngoài lớp cửa kính trong suốt.
Lâm Hàn trong cơn mơ màng cậu đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, cậu thấy cậu hãy còn là một đứa bé 6-7 tuổi, đang tay trong tay với hai người mà cậu gọi là cha mẹ. Cậu vốn không quen biết họ nhưng mọi thứ cứ diễn ra như thể đó là chuyện hiển nhiên.
Cậu cùng gia đình đang đi đến một nơi rất náo nhiệt ,rất đông vui. Bỗng một trận hỗn loạn phút chốc đã diễn ra,cậu lạc mất cha, chỉ còn mẹ cậu đang ôm lấy cậu che chở, một trận tạp âm không thể nghe rõ tình huống là gì phút chốc vang lên rồi im bặt, thay vào đó là một tiếng súng .... cậu ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang dần gục xuống nhưng vẫn cố che chở cậu. Ánh mắt cuối cùng cậu còn nhớ là đôi mắt đau xót, yêu thương ,lo lắng vô bờ xen lẫn bất lực đang nhìn cậu.
Một đám người với vẻ mặt hung thần xuất hiện , chúng dùng súng uy hiếp , giết người để đoạt lấy thứ chúng muốn.
Một tên tiến đến bên cậu đá vào người cậu thật mạnh, rồi sau đó là Đống ký ức hỗn loạn , là những tháng ngày bị người khi dễ đánh đập. Cậu bị bắt làm khổ sai , chịu đói khát , bị đánh đập không cần lý do. Sống trong chũi ngày nơm nớp lo sợ, hoảng loạn, bất cứ khi nào cậu cũng có thể bị đánh .
Cho đến một ngày khi bọn chúng đáp xuống một tinh cầu nhỏ để giao dịch, cậu cũng nằm trong nhóm người khuân vác, thân hình nhỏ gầy phái vác những thùng hàng to tướng nên cứ hễ mỗi lần cậu bị ngã là một trận đòn roi.
Cho đến khi cậu vô tình va phải một người , người đó nhìn cậu ngây ngốc trong giây lát rồi ôm là lấy cậu vui mừng , câu khi ấy cũng mừng đến phát khóc. Người đàn ông kia đã tìm kiếm con trai của ông khắp nơi trong mấy năm qua, nhìn cậu xác xơ lòng ông đau không tả được. Chính ông đã cứu cậu thoát khỏi lũ xấu xa kia và mang cậu về nhà.
Niềm vui được về nhà đoàn tụ gia đình trong giấc mơ như vẫn còn nguyên vẹn, một giọt nước mắt lăn dài trên má, lạnh ngắt. Tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, Lâm Hàn khẽ động, cố gắng thoát khỏi trạng thái lân lân cực kỳ khó chịu trong người.
Mạc Can nhìn thấy cậu tỉnh liền vô cùng vui vẻ " Tỉnh rồi sao ? Có muốn uống với tôi một ly không ?" Hắn nâng ly rượu hướng về phía Lâm Hàn lắc lắc
Lâm Hàn chậm rãi thích nghi , ngồi trên sopha xoa xoa thái dương một lúc cho cơn choáng váng qua đi rồi mới nâng mắt nhìn về phía Mạc Can , nhìn một lượt khắp căn phòng và .... những gì bên ngoài cửa sổ.
Đây không phải lần đầu cậu tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, với kẻ tứ cố vô thân như cậu thì có phản ứng thế nào cũng là dư thừa. Cậu sớm đã quen rồi, lấy lại bình tĩnh trong chốc lát, cậu đưa mắt nhìn về người duy nhất có thể trả lời câu hỏi của cậu
Lâm Hàn " Tôi đang ở đâu ?"
Mạc Can nhấp một tí rượu hếch cầm đáp " Cậu ... đang ở trên tàu buôn của tôi. Giờ cậu là món hàng tôi sẽ giao dịch. Sao? Có sợ không?"

Lâm Hàn mặt không biểu tình nhìn hắn, ra là vậy , nghĩa là cậu đã rơi vào tay của bọn buôn người, khôi hài thật. " Sao phải sợ? Nếu tôi sợ ..... ông sẽ tha cho tôi chứ?"
Mạc Can như nghe được câu nói đùa rất vui vẻ liền cười ha ha đáp " Tất nhiên là sẽ không . Nhưng chẳng phải câu nên gào khóc , van xin tôi thả cậu ra mới đúng chứ?"
Lâm Hàn cười xả giao nhìn hắn đáp " Nếu sự thật đã như vậy thì khóc có ích gì. Tôi cũng chẳng có gì để mong chờ mà phải van xin. Chi bằng ....ông có thể nói cho tôi biết tôi ...sắp bị bán cho ai không ?"
Mạc Căn nghe cậu nói xong thì lòng tràn đầy hứng thú, hai mắt mở to nhìn cậu hào hứng đáp " Tốt? Rất tốt. Tôi rất thích tính cách của cậu, chỉ bằng điểm này tôi sẽ cho cậu biết. Vị khách hàng tiếp theo tôi sẽ giao dịch là một thương nhân, hình như..... là thương nhân bán nhạc cụ của cổ tinh cầu. Thiết nghĩ bán cậu cho bọn họ chắc đã ngộ sẽ không tệ"
Lâm Hàn gật đầu đã biết. Lòng cậu giờ đây tĩnh lặng như mặt nước , khả năng chấp nhận hoàn cảnh của cậu rất mạnh, cậu giờ cũng không còn gì để mất,cả đến mạng....cũng sắp không còn thì còn việc gì đáng sợ nữa. Cho dù người chủ mới có muốn hành hạ cậu e rằng ....phải thật tranh thủ mới được .
Mạc Can tò mò với thái độ của cậu bèn lân la hỏi " Cậu vì sao lại bình tĩnh như vậy? "
Lâm Hàn xoay người nhìn ra cửa sổ ngắm vũ trụ bao lơ đãng đáp " Đối với một người đã không còn gì để vướng bận thì những thứ khác có là gì"
Mạc Can nghe xong câu trả lời thoáng trầm mặt, tựa hồ cảm thấy như trước mặt hắn không phải là một cậu nhóc mà là một con người đã Trãi qua đau khổ , mất mác trong cuộc đời. Mạc Can bỗng muốn trêu cậu mấy câu " Haha cậu nói như thế mình đã Trãi rất nhiều chuyện chia ly mất mác trên cõi đời vậy? "
Lâm Hàn không nhìn hắn chỉ cười khẩy đáp " Có lẽ đi" rồi im lặng đưa mắt nhìn xa xăm
Bầu không khí cứ như thế rơi vào im lặng .
Sự im lặng kéo dài mãi cho đến khi tên thuộc hạ mở cửa bước vào thông báo rằng đã đến nơi.
Mạc Can chậm rãi đứng dậy nhìn sang Lâm Hàn đang tựa đầu vào ghế nhìn xa xăm không tiêu cự " Đến nơi rồi, đi thôi "
Lâm Hàn hồi thần, lướt mắt nhìn qua Mạc Can rồi từ từ nâng người đứng dậy , ngồi quá lâu khiến cậu có chút choáng váng , chân khuỵ xuống sàn nhà Nhưng may mắn một cánh tay đã kịp thời kéo cậu lại, đợi cậu ổn định thân thể mới buông ra " Cảm ơn...."
Mạc Can " Không cần khách khí, đi thôi" hắn đi trước dẫn đường cho Lâm Hàn
Tên thuộc hạ "......" cái vụ gì
đây?
Ra khỏi phòng. Bên ngoài đã tập họp sẵn một nhóm người chỉ còn chờ Mạc Can , hắn ra hiệu cho bọn đàn em xuất phát, còn hắn thì tự mình dẫn Lâm Hàn đi.
Nơi thực hiện giao dịch là tinh Cầu GAIA một tinh cầu nhỏ nhưng không tính là quá hẻo lánh. Thế mạnh của nó chính là thị trường chợ đen, những thứ không thể mua ở nơi khác thì đều có thể tìm may mắn ở nơi đây.
Chợ nô lệ chính là nơi cậu được đưa đến , nói là chợ nhưng nó là một toà Nhà xa hoa rộng lớn, với nhiều phòng đấu giá và những khu vực VIP trao đổi trực tiếp giữa các bên.
Lâm Hàn cùng nhóm những người khác bị đưa vào một căn phòng rộng lớn, tráng lệ vô cùng, tin chắc vị khách sắp đến hẳn là cực kỳ giàu . Lâm Hàn thầm tự giễu " xem ra vị khách xui xẻo mua trúng cậu hôm nay lỗ vốn rồi"
Người mà Mạc Căn luôn chờ đợi cuối cùng cũng đến, dẫn đầu nhóm người là một người đàn ông trung niên tóc nâu được chải chuốt cực kỳ quy cũ, đôi mắt xanh sâu thăm thẳm. Khí thế mười phần mà bước vào
Mạc can nhanh chóng tiến lên chào đón. " Cuối cùng ngài cũng tới, Tiết quản gia xin mời ông xem hàng. Tôi có mang hàng thượng phẩm đến cho ngài lựa chọn "
Tiết Thiệu lướt mắt qua người Mạc Can rồi lướt qua đám người . Từng bước từng bước nện đều lên mặt sàn , lướt mắt qua từng món hàng.
Khi đi ngang Lâm Hàn ông không khỏi nhìn lâu hơn vài giây khiến Lâm Hàn bị chú ý mà dời lực chú ý về nhìn thẳng vào mắt ông. Nếu là người khách ắt sẽ bị uy phong của Tiết Thiệu dọa run rẩy nhưng Lâm Hàn khiến ông không khỏi có vài phần hứng thú.
Đi hết một vòng Tiết quản gia xoay người nhìn lại một lượt rồi chỉ tay lướt qua một lượt . Mười lăm người đến nhưng ông chỉ chọn hai người trông vừa mắt nhất trong đó có Lâm Hàn.
Mạc Can mừng như được mùa hai tay xoa xoa vào nhau đối Tiết quản gia kỳ kèo " Tiết quản gia không giấu gì ngài , lần này ngài chọn toàn là hàng thượng phẩm chỉ có thể gặp không thể cầu vậy nên ....."
Tiết Thiệu nhìn sang thuộc hạ cho một ánh mắt rồi gật đầu với Mạc Can dẫn người rời khỏi . Mạc Can cực kỳ hài lòng với những con số không trên quang não. Lời to rồi
Rời khỏi chợ nô lệ, Lâm Hàn đi theo nhóm người lên một chiếc xe huyền phù cực kỳ sa hoa, Tiết quản gia đi một chiếc và Lâm Hàn cùng nhóm bảo tiêu đi trên một chiếc khác .
Điểm đến chính là một chiếc tàu cỡ lớn, siêu cấp lớn và sang trọng, cực kỳ bắt mắt với tông màu thuần trắng, viền vàng . Không có huy hiệu gia tộc, không có quốc huy , chỉ có dòng chữ " Tuyết Ưng " trên thân tàu
Lâm Hàn "........." chủ nhân của con tàu này tâm lý thật ... thú vị
Đại sảnh của tàu khiến Lâm Hàn thật sự câm nín, trong không gian siêu cấp sa hoa thuần tông trắng là cả một thế giới nhạc cụ .
Gần như những nhạc cụ thuộc 8 nhóm :
+ Ti : Bao gồm hầu hết các nhạc cụ dây. Ví dụ như: Đàn không hầu , cổ cầm " cửu liên hoàn bội" ( cây này ai xem trần tình lệnh sẽ biết ) , đàn liễu , tì bà , đàn tranh ..
+ Trúc ; sáo , tiêu , các nhạc cụ từ trúc
+ mộc : hiểu nôm na là hộp gõ phách
+ Thạch : đàn đá
+ Kim : dàn chuông , khách bằng kim loại
+ Thổ : nhạc cụ đặc biệt làm bằng gốm và ống đồn
+ Cách : Trống
Chỉ thiếu một loại là Bào, loại này từ thời Lâm Hàn đã gần như không ai biết đến nó nữa.
Lâm Hàn mắt như lắp đầy những ngôi sao nhỏ lấp lánh, nhìn cây đàn tranh cậu có cảm giác tim mình đập loạn,có rất nhiều cảm xúc nói không nên lời.
Tiết Thiệu nhìn biến hoá của cậu từ nãy đến giờ lòng dâng lên chút tò mò nho nhỏ, có rất nhiều kẻ đến đây đã bị không gian nơi đây làm cho choáng váng nhưng cũng chỉ là cái nhìn trầm trồ, thích thú hoặc đơn giản là tò mò với những thứ mới mẻ, cậu lại khác ... ánh mắt hoài niệm , thoáng vui thoáng buồn như có rồi mất,mất rồi lại tìm được trở về.
Tiết quản gia thả chậm cước bộ, chậm rãi đi qua đại sảnh đến lối rẽ vào phòng của thiếu gia nhà ông. Nhưng khi cửa vừa hé mở Lâm Hàn vừa bước vào , còn chưa kịp nhìn ngó bên trong liền
bị tập kích , do bị tấn công bất ngờ nên Lâm Hàn bị đẩy ngã ra sàn,mặt bị một chiếc lưỡi to liếm cho nước bọt dính đầy mặt.
Lâm Hàn "..........."
Mọi người "..........."
Khi mọi người còn đang bị màn vừa rồi làm cho bất ngờ thì một giọng nói trầm ấm hữu lực vang lên " leon mau quay về"
Nghe được mệnh mệnh, sức nặng trên người Lâm Hàn lập tức biến mất,cậu gian nan thở dốc, chống đỡ cơ thể đứng dậy nhìn cái vị tai to mặt lớn vừa tấn công mình .
Lâm Hàn trợn tròn mắt , miệng gian nan thở từng ngụm khí . Cậu có muốn nói cũng chỉ đành bất lực mà nhìn ".......hộc hộc hộc ...." Ngao Tây Tạng
Thật là muốn mạng mà, thân hình con chó Ngao Tây Tạng không cần nói cũng biết nó siêu cấp khổng lồ đi, anh bạn vừa đè Lâm Hàn thân cao tầm 1m cân nặng tầm 80-100kg màu lông là hai màu nâu - đen trông rất ngầu . Mặc dù cậu rất thích chó nhưng tầm này .... chắc sớm muộn cũng phải đi bó bột.
Vị chủ nhân kia thấy sủng vật của mình lần đầu kích động đến vui vẻ như thế cũng có chút bất ngờ mà nhìn nó hỏi " Vui đến vậy sao?"
Leon " Gâu Gâu Gâu ....." Vui quá trời quá đất , sủa xong ba tiếng vang dội nó lại nhìn sang Lâm Hàn phe phẩy đuôi sủa thêm hai tiếng với Lâm Hàn
Lâm Hàn cười gượng với nó "........" Ai vui chứ tôi thì suýt bị đè chết , không có gì vui hết .
Vị chủ nhân có chút mất hứng quay sang đánh giá Lâm Hàn " Cậu tên gì ?"
Lâm Hàn giờ phút này mới chú ý nhìn kỹ người thanh niên đang ngồi trên bàn lớn bên kia,một thành niên anh Tuấn bức người , da trắng như bạch Ngọc , mắt phượng , mi thanh mục tú. Máy tóc vàng óng được chải chuốc cực nề nếp đôi mắt xanh biếc như màu của đại dương bao la. Khoát trên người là một bộ đồ thuần trắng được điểm khuyết bằng những viên Ngọc lục bảo cao cấp được chết tác tỉ mỉ. Cả người như toát lên khí chất quý tộc không thể áp chế được.
Lâm Hàn ".........."
Mọi người " ......." không nói họ cũng biết , chủ nhân đẹp quá mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.