Im, im lặng tuyệt đối, không ai ngờ được La Tố sẽ nói như vậy, thành lậptân quốc gia của khế ước thú? Này rốt cuộc là trò đùa gì a? !
Sovới đám quân nhân đang kinh ngạc, Y Nhĩ Gia cùng Tề Đức là người hồiphục tinh thần trước tiên, bọn họ một người là đại tướng quân bộ, mộtngười là tổng phụ trách quân đội, lúc này phải nhanh chóng phản ứng.
“Khanh khách khanh khách, tiểu quỷ, chẳng lẽ cậu không cần người nhà của mìnhsao?” Tề Đức ra dấu, cấp dưới lập tức mang Ngải Địch tới bên cạnh ông.
“Ngải Địch thiếu úy, cậu không có gì muốn nói với em trai sao?” Tề Đức vừanói lời này, cả quân bộ hút một ngụm lãnh khí, này xem là gì a? Trựctiếp uy hiếp Kì Lân?
“Tôi nói rồi……. nếu làm được, thì cứ thửxem.” La Tố lười tiếp tục nói vô nghĩa với quân bộ, trước ngày hôm naycậu chưa từng nghĩ tới việc mang khế ước thú rời khỏi nơi này, nhưngmà…. nếu khế ước thú đối với liên minh chính là đối tượng có thể lạm sát bất cứ lúc nào, như vậy….. cậu tình nguyện để khế ước thú rời xa liênminh, ít nhất ở nơi đó không có người xem thường sinh mệnh của chúng nó.
“Anh cả.” La Tố nhìn về phía Ngải Địch, âm thanh chua xót nhẹ nhàng vang lên: “Thực xin lỗi.”
Ngải Địch không biết suy nghĩ gì, tuy bị người chế trụ nhưng biểu tình trênmặt không chút biến hóa: “Đừng để chúng ta phải lo lắng cho cậu.”
Những lời này những người nghe bất đồng sẽ có lí giải bất đồng, Tề Đức vànhóm quân nhân nghĩ Ngải Địch đang khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-hon/1855291/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.