La Tố tạm biệt Tư Lôi Tạp xong, thấy thời gian vẫn còn sớm nên đi rừngnhân tạo một chuyến. Uy Nặc đang giảng bài cho Tạp Kì Ân, bởi vì cả haiđều trong rừng nhân tạo nên lúc La Tố tiến vào phòng thí nghiệm không có một bóng người.
Bất quá thân Uy Nặc là lão dư của hệ dưỡng khếước thú, rất nhanh đã thông qua màn hình ánh sáng nhận được tin tức cóngười tiến vào phòng thí nghiệm. Từ thiết bị giám sát phát hiện ngườiđến là La Tố, Uy Nặc chỉ trêu chọc vài câu chứ không nói gì nhiều.
La Tố từ rừng nhân tạo lại mang hai huyễn nhãn thú ra ngoài, đương nhiênlà mang ra trong quá trình tạo ảo giác, từ bên ngoài nhìn vào thì La Tốchỉ dạo một vòng trong rừng nhân tạo mà thôi.
Gần tới 3 giờ, LaTố xin phép trở về, vì cậu vốn đã xin nghỉ phép hôm nay nên Uy Nặc cũngkhông ý kiến gì, bất quá trước lúc La Tố đi, Uy Nặc vẫn tựa tiếu phitiếu nói một câu: “Tôi cảm thấy thân là lão sư, uy nghiêm của tôi đã bịkhiêu khích nghiêm trọng a.”
La Tố không để ý tới Uy Nặc, bởi vìcậu biết Uy Nặc cũng không thực sự tức giận, nhưng Tạp Kì Ân thấy tháiđộ lạnh nhạt của La Tố có chút bất mãn, trước khi La Tố đi, Tạp Kì Âncòn trừng mắt lườm La Tố vài lần.
Phòng thí nghiệm cách nhà ănrất gần, đi bộ chừng 5p là tới. Lúc La Tố tiến vào ghế lô, Ngải Địch đãchờ sẵn ở đó. Ngải Địch vẫn bộ dáng cũ, trên mặt không có biểu tình gì,thấy La Tố anh chỉ thản nhiên gật gật đầu, giống như trước mặt chỉ làmột người xa lạ nào đó chứ không phải em trai mình.
La Tố ngồixuống gọi một tách cà phê, cậu biết nói chuyện với người như Ngải Địchkhông cần vòng vo, vì thế cậu trực tiếp nói hết tin tức biết được từBạch Đặc cho Ngải Địch, đương nhiên La Tố vẫn che dấu chuyện mình từngdùng ảo giác giáo huấn Ngải Lộ.
Ngải Địch nghe xong, biểu tình hiếm dịp động dung vài phần: “Biết thân phận của người kia không?”
“Bạch Đặc nói không rõ, bất quá tôi có bảo cậu ấy gửi ảnh chụp qua.” La Tố mở màn hình ánh sáng, chọn hòm thư, bên trong quả nhiên có thư từ Bạch Đặc gửi tới, La Tố nhấn nút, màn hình ánh sáng của Ngải Địch rất nhanh cónhắc nhở có thư mới.
La Tố cùng Ngải Địch đồng thời mở bức thưnày, nên trong không nội dung, chỉ có một bức hình. Có thế vì quá vộinên ảnh chụp cũng không rõ, bất quá ít ra cũng chụp được rõ ngũ quan của nam nhân này.
Theo ảnh chụp có thể thấy là một nam nhân từngtrải khoảng 30, tóc chải chuốt cẩn thận. La Tố chưa từng gặp người nàynên cậu nhìn về phía Ngải Địch, biểu tình trước và sau khi xem hình củaanh không có gì khác biệt, dù sao muốn nắm bắt biểu hiện trên mặt NgảiĐịch còn khó hơn chuyện làm giống đực sinh đứa nhỏ.
“Ba ba cùngphụ thân có phải biết được chút gì không?” La Tố không hỏi thân phận của người trong hình, bởi vì chuyện này cứ hỏi thẳng Bạch Đặc là được, chodù không hỏi, chỉ dự vào thân phận bầu bạn của An Khải Tư cũng rất dễtra ra. Hiện tại vấn đề cậu để ý nhất là giọng điệu mập mờ của Mễ Duykhi nhắc tới Ngải Lộ, Mễ Duy cùng Ai Tạp Tư nhất định biết gì đó, thậmchí có thể ngay cả Ngải Địch cũng biết, chỉ có cậu không hay biết gì.
Ngải Địch hiếm có dịp nhíu mày: “Cậu không cần nhúng tay vào chuyện này, tôi sẽ xử lý.”
La Tố không phải Ngải Tố trước kia, lí do thoái thác của Ngải Địch căn bản không thể lừa cậu. La Tố nhấp một ngụm cà phê nói: “Tôi nghĩ người nhàcần thành khẩn với nhau.”
Ngải Địch trầm mặc không nói, La Tố không buông tha, tiếp tục nói: “Ngải Lộ cũng là em trai tôi, tôi có quyền biết sự thật.”
Ngải Địch rốt cục mở miệng: “Sự tình không đơn giản như cậu nghĩ.”
“Vì thế thời điểm này không phải chúng ta càng phải thống nhất sao?” La Tốđặt tách cà phê xuống, nhìn thẳng ánh mắt Ngải Địch: “Nói cho tôi biếtsự thật, anh cả.”
Ngải Địch cứ như lần đầu tiên nhận thức đứa em này, anh dùng âm thanh không chút phập phồng nói: “Cậu thay đổi.”
“Con người luôn biến hóa.” La Tố đáp. Nếu lúc mới tới đây bị Ngải Địch hoàinghi, có lẽ cậu còn khẩn trương, nhưng bây giờ đã hoàn toàn bất đồng.
Ngải Địch lại lâm vào trầm mặc, tựa hồ anh đang tự hỏi xem có nên nói sựtình cho La Tố hay không. Có thể biểu hiện của La Tố lúc này và khi bélàm Ngải Địch có chút đổi mới, vì thế anh cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp mở miệng nói: “Ngải Lộ không có mang thai.”
“Anh cả cùng phụ thân đều biết Ngải Lộ bây giờ ở đâu?” La Tố rất nhanh nắm bắt được vấn đề mấu chốt nhất.
“Đúng vậy.” Ngải Địch không chút biến đổi nói tiếp: “Tinh thần nó không ổn,vốn tôi cùng phụ thân muốn nói chuyện này cho cậu, nhưng Ngải Lộ khôngmuốn gặp cậu, vì thế sau khi thương lượng chúng ta mới quyết định tạmthời giữ bí mật với cậu.”
Ngải Lộ không muốn gặp cậu cũng khôngkỳ quái, nhưng mà….. La Tố càng nghe Ngải Địch giải thích thì nghi vấncàng tăng: “Nếu không mang thai, vì sao phải trốn đi?”
“Khôngphải trốn, mà là tôi và phụ thân bắt nó vào trung tâm điều dưỡng.” NgảiĐịch nói những lời này làm La Tố hoàn toàn giật mình.
“Nó…… làm sao vậy?” La Tố không xác định hỏi.
“Nó bị chứng vọng tưởng nghiêm trọng, rõ ràng không mang thai nhưng cứkhăng khăng là mình có. Tôi và phụ thân cho rằng nó bị kích thích rấtnghiêm trọng nên mới biến thành như vậy. Trước mắt đang tiến hành điềutra nguyên nhân, chỉ có tìm ra ngọn nguồn mới chữa khỏi chứng bệnh tinhthần này, manh mối hôm nay cậu cung cấp rất có thể sẽ mang tới trợ giúprất lớn.”
“……” Lúc này đến phiên La Tố trầm mặc, cậu biết Ngải Lộ biến thành như vậy không thoát khỏi quan hệ với mình, nhưng trong ấntượng của cậu, Ngải Lộ hẳn không phải một người chỉ vì chút chuyện nàymà hỏng mất như vậy, vì thế mấu chốt chính là nam nhân trong hình nàysao?
Ngải Địch thấy La Tố trầm mặc, dùng âm thanh không chút phập phồng nói: “Cậu không cần nhúng tay vào chuyện này, tôi và phụ thân sẽxử lí. Cậu tiếp cận Pháp Phi Tư chỉ làm ông ta cảnh giác thôi.”
Pháp Phi Tư? Là tên của người trong ảnh sao? La Tố nhớ kĩ tên này, sau đóchuyển đề tài. Ngải Địch vì còn bận việc nên li khai trước, bất quátrước khi đi, anh lại dùng ngữ điệu máy móc dặn dò La Tố một lần nữa,bảo cậu đừng nhúng tay vào.
La Tố không đáp ứng cũng không cự tuyệt, có thể vì thái độ của cậu rất ngoan nên Ngải Địch có ảo giác cậu đã đáp ứng.
Trở về kí túc xá, La Tố quyết định tra xét Pháp Phi Tư một chút. Pháp PhiTư quả thực là một nam nhân rất giỏi, tuy cũng dựa vào bối cảnh gia đình mới có thể ngồi vào vị trí này, nhưng không thể nghi ngờ người này cũng không phải một quan lớn bình thường, cũng có một bụng tri thức. Điểmđáng tiếc duy nhất của Pháp Phi Tư là hồn thú không mạnh, thậm chí cònkhông bằng một vài khế thú, vì thế lúc Pháp Phi Tư lên làm giám sát viên học viện Thú Hoàng cùng tham mưu trưởng, chuyện người này thích làmnhất chính là lôi kéo những thú nhân có sức mạnh cường đại làm việc chomình, hơn nữa bất luận là nhân vật nguy hiểm cỡ nào, Pháp Phi Tư đều cógan dùng, bởi vì trừ bỏ quân bộ, người này còn có đệm lưng bên chínhtrị, gia gia Pháp Phi Tư là chủ tịch quốc hội của chính trị, quyền lựcrất lớn.
Người ngoài suy đoán đủ thứ lí do Pháp Phi Tư cưới AnKhải Tư, bất quá đại đa số đoán rằng Pháp Phi Tư nhìn trúng vì An KhảiTư là bác sĩ thế gia. Dựa theo cách nói trên mạng thì người như Pháp Phi Tư cái gì cũng không thiếu, điều lo lắng duy nhất là cái mạng nhỏ củamình, vì thế cưới một bác sĩ như An Khải Tư, sau lưng còn có cả gia tộcbác sĩ làm hậu thuẫn, đời này không nói tới 100 tuổi nhưng sống thọ hơnngười bình thường là cái chắc.
La Tố đóng màn hình ánh sáng, bắtđầu chỉnh lí mọi chuyện. Tuy cậu dùng ảo giác tạo thành bóng ma tâm lícho Ngải Lộ, nhưng với thói kiêu căng của Ngải Lộ, hẳn là không bao lâuđã khôi phục. Giả thiết Ngải Lộ gặp gỡ Pháp Phi Tư, nhưng lại phát triển quan hệ vượt quá tình hữu nghị, với tính cách của Ngải Lộ nhất định sẽbức Pháp Phi Tư ly hôn, tuyệt đối không có khả năng làm mình biến thànhbộ dáng này. Hay là…. bọn họ đã đi nhầm hướng, Ngải Lộ và Pháp Phi Tưtiếp xúc không phải vì tư tình, mà vì một lí do khác……
Nhưng làlí do gì mới có thể làm Ngải Lộ thường xuyên tiếp xúc với Pháp Phi Tư?Hơn nữa sau quá trình tiếp xúc tinh thần còn hỏng mất? Pháp Phi Tư nhấtđịnh đã làm gì đó, mà nếu bọn họ không phải loại quan hệ này, vì saoPháp Phi Tư phải làm chuyện không có kết quả tốt như vậy?
Mặckhác, Ngải Lộ cứ nhất định nói mình mang thai, trừ bỏ sợ hãi hồn thú còn tồn tại hay không, liệu có nguyên nhân khác tạo thành áp lực cho cậu ta không?
Mấu chốt chính là lí do Ngải Lộ tiếp xúc với Pháp Phi Tư, rốt cuộc hai người này vì sao lại thường xuyên gặp mặt? Chỉ cần làm rõvấn đề này thì những vấn đề khác có thể dễ dàng giải quyết….. đến tộtcùng trên người hai người này có điểm chung gì, hay là có cùng một mụcđích gì đó?
La Tố vắt hết óc suy nghĩ cả nửa ngày cũng không cóđược đáp án, chẳng lẽ cậu thực sự đã nghĩ quá nhiều? Pháp Phi Tư chỉ làgặp gỡ bình thường thôi sao, vì không muốn phá hủy gia đình hiện tại nên muốn Ngải Lộ bỏ đứa nhỏ. Ngải Lộ không chịu nhưng bị Pháp Phi Tư épbuộc. Sau đó vì mất đi đứa nhỏ nên tinh thần Ngải Lộ mới không ổn địnhnhư vậy? Cứ cho rằng đứa nhỏ của mình vẫn còn?
“Bạn thân, mi cậuđã sắp dính lại với nhau rồi kìa, đang nghĩ gì vậy?” Âm thanh của HảiNhân Tư làm La Tố lấy lại tinh thần, cậu không suy nghĩ nữa, để đầu ócthả lỏng một chút.
“Không có gì.” La Tố nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó cậu nhận được tin nhắn từ Tư Lôi Tạp, đại ý mời cậu cuối tuần tới nhà anh chơi.
La tố không trả lời, mà gọi điện thoại cho Tư Lôi Tạp. Nghe thấy âm thanhtrầm thấp của anh, không biết vì sao La Tố cảm thấy tâm tình vốn buồnbực của mình bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ngắt điện thoại không baolâu thì chuông cửa vang lên, bởi vì Milan đứng gần cửa nhất nên nhiệm vụ vinh quang ra mở cửa rơi xuống đầu Milan.
“Ai a?” Milan mở cửa, thấy người tới thì thái độ lập tức thay đổi 180º: “Lang ca, anh tới tìm A Tố hả, mau vào đi!”
La Tố vốn đang uy thực bọn Tiểu Hoàng, kết quả nghe thấy lời Milan thìhiếm có dịp cậu ngây người. Hải Nhân Tư và bọn Milan đều thực thức thời, Tư Lôi Tạp vào phòng khách thì bọn họ cũng nhanh chân chạy về phòngmình, không ai dám nán lại làm bóng đèn. Đương nhiên, nhìn lén thì không thiếu được. Hải Nhân Tư phủ nhận cách nói này, cậu ta nói đây khôngphải là nhìn lén mà là quan minh chính đại quan tâm chuyện phát triểntình cảm của bạn cùng kí túc xá.
Tư Lôi Tạp vào cửa xong, lập tức đi tới bên người La Tố, sau đó ngồi xuống.
“Sao đột nhiên lại tới đây?” La Tố lúc này đã uy xong bọn Tiểu Hoàng, TiểuHoàng phóng qua một bên cùng kim đản đản chơi đùa, thân là khế ước thú,tụi nó cũng biết ngăn cản chủ nhân yêu đương sẽ bị ghét bỏ. Được rồi,thực ra Tiểu Hoàng và nhóm khế ước thú đâu thông minh đến mức đó, tụi nó chỉ cảm thấy hơi thở trên người Tư Lôi Tạp quá cường đại, không hữunghị chút nào, căn cứ theo quy tắc an toàn sinh mệnh là điều quan trọngnhất nên Tiểu Hoàng kéo bọn kim đản đản chạy ra thật xa.
“Tôi đến xem em.” Tư Lôi Tạp trầm giọng nói.
“Có gì đẹp mà xem? Không phải giữa trưa mới cùng nhau ăn cơm à?” La Tố ngã người ra sau, dựa vào sô pha.
“Không phải như vậy.” Tư Lôi Tạp vươn tay, tựa hồ muốn choàng vai La Tố, bấtquá động tác của anh có chút do dự, La Tố nhìn ra băn khoăn của Tư LôiTạp nhưng cậu cũng không nói gì, có một số chuyện cậu không thể cứ chủđộng mãi.
Tư Lôi Tạp thấy La Tố không có biểu hiện khó chịu, vì thế an tâm ôm La Tố vào ngực mình.
La Tố không phản kháng, tuy dựa vào một cơ thể cứng ngắc cũng không thoảimái lắm, bất quá La Tố cảm thấy trong lòng mình có loại bình tĩnh trướcnay chưa từng có, chẳng lẽ bên cạnh có một con đại hôi lang làm bảo vệkiêm tay đấm nên cậu mới cảm thấy đặc biệt an tâm như vậy?
Haingười nhất thời không nói gì, tuy phòng khách có chút im lặng nhưng LaTố cùng Tư Lôi Tạp cảm thấy phương thức im lặng vượt qua thời gian nàyrất hợp với bọn họ, bởi vì cả hai đều không phải người nói nhiều.
Tư Lôi Tạp bồi La Tố ngồi một lát, đến khoảng gần 8h Tư Lôi Tạp lại biếnvề hình lang cầu tắm rửa. La Tố không thể không cảm thán, tốc độ biếnthân của Tư Lôi Tạp thực sự là càng lúc càng nhanh. Tắm rửa cho cự langxong, La Tố nhịn không được lại hôn đầu cự lang, kết quả còn chưa kịptiếp xúc lâu với tông mao trên người cự lang thì nó đã biến về bộ dángTư Lôi Tạp, ôm lấy La Tố hôn thật lâu, lúc tách ra Tư Lôi Tạp còn lưuluyến không rời liếm liếm môi La Tố.
Bởi vì sáng hôm sau còn cóviệc nên Tư Lôi Tạp không ở lại kí túc xá La Tố. Lúc xuất môn, Tư LôiTạp đứng bên cạnh cửa, dùng đôi ngươi xám chăm chú nhìn La Tố nói: “Gặpphiền toái gì cứ nói với tôi.”
La Tố run sợ một lát, sau đó khóemôi cậu giơ lên vài phần, hóa ra là vậy sao? Bởi vì nghe âm thanh nóichuyện điện thoại của cậu có chút uể oải nên cố ý chạy tới đây sao, namnhân này….. thực sự cậu phải nói gì mới tốt đây?
“Yên tâm đi, nếu thực sự gặp phải phiền phức, tôi nhất định sẽ không keo kiệt cho anh làm tay đấm.” La Tố cười nói.
“Ân.” Tư Lôi Tạp nghiêm túc nói: “Bất luận phát sinh chuyện gì, tôi cũng giúp em.”
“……” La Tố hoàn toàn vô lực, nam nhân này không nghiêm túc như vậy sẽ chết sao?
“Tôi đi, chú ý giữ gìn sức khỏe.” Tư Lôi Tạp cúi đầu, hôn lên trán La Tố, biểu tình nghiêm túc cứ như sắp vào chiến trường vậy.
La Tố trầm mặc, vì sao cậu có cảm giác như sinh ly tử biệt thế này?
Sau khi Tư Lôi Tạp rời đi, Hải Nhân Tư cùng Milan lập tức vọt ra khỏiphòng, vẻ mặt tò mò vây quanh La Tố: “Bạn thân, cậu nha, mới có vàingày, ngay cả hôn cũng hôn rồi nha…..”
Hải Nhân Tư còn chưa nói xong đã thấy La Tố nhướng mi nhìn mình: “Cậu muốn tự mình chăm sóc khế ước thú?”
“Đừng đừng đừng, bạn thân, mình sai rồi, mình không thấy gì hết, mình khôngthấy cậu và lang ca hôn môi, cũng không thấy cậu giúp lang ca tắm rửa,không thấy cậu cùng lang ca lưu luyến không rời ở ngoài cửa.”
La Tố không để ý tới Hải Nhân Tư, quay đầu nhìn về phía Milan: “Cậu thì sao? Có gì muốn nói?”
“Không có không có, mình nghĩ mình nên đi tắm.” Milan không có chút cốt khí bỏ Hải Nhân Tư lại, dù sao lúc này không thể đắc tội A Tố a!
“Hải Nhân Tư.” La Tố ôm lấy A Phấn, sau đó đưa nó vào tay Hải Nhân Tư.
“Mình đây!” Hải Nhân Tư nơm nớp lo sợ tiếp nhận khế ước thú nhà mình.
Tuần này, cậu phụ trách thức ăn của nó.” La Tố nói xong thì về phòng mình,để lại Hải Nhân Tư một mình khóc thét: “Bạn thân, mình sai rồi! Mìnhkhông bao giờ dám nhìn lén nữa, không bao giờ nói tùm lum nữa! Bạnthân…….”
Phân Địch lén ló đầu ra khỏi phòng, vẻ mặt đồng tình nhìn Hải Nhân Tư, vậy nên mới nói…. tự làm bậy không thể sống a.
***
Trong ngục giam cấp S, Ôn Tư Đặc dùng lực tinh thần kết nối khế ước thú, đểhuyễn nhãn thú truyền tin tức của mình đến La Tố, chính là nhà giam nàyáp chế tinh thần anh quá mạnh, vì thế anh không thể thành công.
Tinh thần tiêu hao quá độ làm gương mặt Ôn Tư Đặc tái nhợt, lúc Tu Lôi tiến vào nhà tù, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
“Ta không tới một ngày thôi mà anh đã khó chịu tới vậy rồi à?” Tu Lôi tớigần Ôn Tư Đặc, tuy không thể tới gần lồng phòng hộ, bất quá khoảng cáchnày đã có thể thưởng thức biểu tình chật vật của Ôn Tư Đặc.
“Cóai nói với cậu là cậu rất tốt bụng không?” Gương mặt Ôn Tư Đặc vẫn mangtheo nụ cười ôn hòa như cũ, bất quá phối hợp với giọng điệu vừa nãy thìchỉ làm người ta cảm thấy nó tràn ngập ý tứ châm chọc.
“Có thể nói những lời này trước mặt ta, hơn nữa còn sống thì anh chính là người đầu tiên.” Tu Lôi nheo con ngươi đỏ ngầu.
“Tôi thực vinh hạnh.” Nụ cười bên môi Ôn Tư Đặc vẫn ôn hòa như cũ.
“Ha hả…….” Tu Lôi nhìn Ôn Tư Đặc như vậy, nhịn không được che miệng, cườikhẽ: “Đúng là càng ngày ta càng thích anh, nghe nói anh đưa ra yêu cầuvới quân bộ, cự tuyệt tôi tham gia vào danh sách dự tuyển? Thế nào,chẳng lẽ anh cảm thấy quân nhân trẻ tuổi xuất sắc như tôi không bằng đám già kia à?”
“Bởi vì khẩu vị tôi rất nặng, không được sao?”
“Ha ha ha ha!” Tu Lôi điên cuồng cười phá lên, đôi ngươi đỏ ngầu cứ như cóthể chảy ra máu bất cứ lúc nào: “Đáp án rất thú vị, ta biết anh đangđánh chủ ý gì, anh nghĩ Kì Lân sẽ tới cứu anh à? Chỉ tiếc cậu ta cũngsắp không lo nổi cho mình.”
Ôn Tư Đặc biết lời nói Tu Lôi có ý tứ, vì thế anh thu lại nụ cười bên môi, trầm mặc.
“Ta đã sớm nói qua, liên minh cũng không phải một lòng.” Tu Lôi nói xong,nhấc chân muốn rời đi, bất quá Ôn Tư Đặc lại mở miệng: “Từ từ.”
“Thế nảo? Tiểu ngân miêu thay đổi chủ ý à?”
“Cậu đã chấp nhất với tôi như vậy, tôi cũng không nên để cậu thất vọng,không phải sao?” Ôn Tư Đặc xoa nhẹ nốt ruồi bên khóe mắt, cười khẽ: “Làm giao dịch, thế nào?”
Huyễn mắt thú một khắc này dường như cảmgiác được gì đó, nó lập tức phát động năng lực của mình, tất cả hình ảnh trên camera giám thị đều bị thay đổi thành hình ảnh mới.