Dĩ Liên ngồi trong phòng mình, ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ lấp lánh trên bức tranh tường màu xám nhạt. Căn phòng vốn tràn đầy màu sắc tươi vui giờ đây chỉ còn là một không gian u ám, phản ánh nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn cô. Trái tim cô như bị đóng băng từ khi nhận được bức thư của Vân Tiếu Ngữ. Đó là một tuần đen tối, khi cô ra viện và trở về nhà dưới sự giám sát nghiêm ngặt của cha mẹ. Họ lo lắng cho cô, nhưng những nỗ lực của họ dường như chỉ làm tăng thêm sự cô đơn và đau khổ của Dĩ Liên.
Ngày qua ngày, Dĩ Liên lặng lẽ ra ngoài, không mục đích, chỉ để tìm kiếm tin tức về Tiếu Ngữ. Cô hỏi thăm từng người, từng góc phố, nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Trong mắt người khác, cô như một cái xác không hồn, di chuyển từ nơi này đến nơi khác mà không có một chút hi vọng nào. Mỗi khi bước chân ra khỏi nhà cô lại lạc lõng trong những dòng người qua lại cảm giác như mình đang lạc giữa một đại dương mênh mông mà không tìm thấy bờ.
TOON
Bạch Sênh, người bạn thân thiết của Dĩ Liên, không khỏi cảm thấy xót xa khi chứng kiến tình trạng của cô. Bạch Sênh hiểu rất rõ tình cảm sâu nặng giữa Dĩ Liên và Tiếu Ngữ. Cô biết rằng tình yêu giữa hai người không được xã hội chấp nhận, đặc biệt trong bối cảnh hiện tại, nơi mà tình yêu đồng giới còn phải đối mặt với nhiều định kiến và khó khăn. Bạch Sênh nhớ lại câu chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thien-kim-phuc-cuu/3619875/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.